Bảy tiếng súng vang lên năm đó, trong phút chốc lướt qua trong đầu của Đường Thi với tốc độ ánh sáng.
Phá vỡ toàn bộ thế giới của cô, phá hủy toàn bộ lý trí của cô, bảy tiếng súng đã hoàn toàn cướp đi Bạc Dạ.
Không.
Không thể như vậy được.
Cho dù từ nay về sau không còn gặp lại Bạc Dạ nữa, cô cũng không cần, cô cũng không muốn Bạc Dạ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Đường Thi muốn lao ra ngăn cản, nhưng mà bị Kỳ Mặc nhìn thấu được suy nghĩ này.
Đường Duy ở phía trên trực tiếp treo dây thừng nhảy xuống từ trên máy bay trực thăng, cậu hét to: “Đừng mà”
Ôn Lễ Chỉ ấn Ôn Minh Châu vào một chỗ ngồi: “Chờ ở đây, không được xuống đó.
Khắc Lý Tư, bảo vệ Ôn Minh Châu thật tốt cho tôi.”
“Em gái của mình thì tự mình bảo vệ.”
Khắc Lý Tư nói: “Ông đây còn phải điều khiển trực thăng. Vưu Kim. Anh giúp tôi coi chừng”
“0K”
‘Vưu Kim ngồi bên cạnh ghế lái nhìn thoáng qua Ôn Lễ Chỉ: “Đi xuống đi”
Ôn Lễ Chỉ theo sau Đường Duy nhảy xuống từ trên máy bay, trong phút chốc một lớn một nhỏ rơi xuống, lập tức có kẻ áo đen xông về phía bọn họ muốn bắt lấy sợi dây thừng kia, dường như là muốn nhân cơ hội níu sợi dây thừng lại sau đó kéo rơi cả cái máy bay.
Nhưng mà ý đồ của bọn họ đã nhanh chóng bị người ta nhìn ra, Ôn Lễ Chỉ trực tiếp móc súng từ trong túi ra sau đó không chút do dự mà bóp cò.
Ôn Minh Châu hét lên thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691181/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.