Nhưng mà bây giờ, cô gái được chiều chuộng này thiếu chút nữa bị mọi người quên mất, giờ phút này đang gánh lấy một loại trách nhiệm tinh thần đội trời đạp đất.
Nếu không có cô ấy, rất có thể bây giờ Đường Duy sẽ bị bắt vào chung một chỗ với Bạc Dạ rồi, nếu không có cô ấy, thì sao bây giờ Ôn Lễ Chỉ có thể xuất hiện ở đây được?
Ôn Minh Châu, viên ngọc quý mà Ôn Lễ Chỉ nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không tiếp tục làm một cô gái nhát gan yếu đuối nữa, cô ấy đứng từ trên máy bay trực thăng hét xuống dưới, đáp lại là từng cơn sóng không ngừng nhấp nhô trên mặt biển, tiếng gió thổi đỉnh tai nhức óc vù vù dội vào trong lỗ tai của cô ấy.
“Đường Thi”
Ngải Tư cầm súng lui lại hai bước, không thể tin được mà nhìn máy bay trực thăng xuất hiện trên đầu.
Ôn Minh Châu còn muốn nói gì đó, thì lập tức bị Ôn Lễ Chỉ kéo ra phía sau, vẻ mặt của người đàn ông tức giận: “Đừng đứng sát về phía trước như vậy, muốn bị té xuống dưới tìm cái chết sao?”
Ôn Minh Châu bị tiếng quát này dọa đến cả người nhảy dựng lên một cái, cô ấy đang ôm Đường Duy, cậu bé nhảy ra từ trong lòng cô ấy, sau đó đeo đai an toàn lên người mình và nhấc dây thừng lên chuẩn bị xong, dọa cho Ôn Lễ Chỉ hét to một tiếng: “Đường Duy, cậu…”
“Em nhất định phải xuống dưới đó.”
Giọng nói của Đường Duy còn kiên định hơn cả Ôn Lễ Chỉ: “Em không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691180/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.