Bây giờ thậm chí ngay cả dũng khí để nói cho Đường Thi biết chuyện này Bạc Dạ cũng không có.
Anh vốn đã nghĩ kỹ rồi, cứu ba mẹ nuôi của Đường Thi về, sau đó để họ được sống chung một chỗ với nhau, cho dù không có cách nào khôi phục thần trí lại như tình trạng của người bình thường, nhưng ít nhất có thể ở chung với nhau cũng là một chút an ủi dành cho Đường Thi.
Nhưng mà bây giờ... Ngay cả một chút chuyện nhỏ nhặt nhất, cũng không thể làm được nữa.
Diệp Kinh Đường đứng ở nơi đó, nói lại lần nữa chuyện đã xảy ra, Bạc Dạ nghe vậy chân mày nhíu lại vào một chỗ, Bạch Việt và Giang Lăng bắt đầu đi đổi áo khoác. “Cái phương diện nội khoa này hẳn là Giang Lăng thông thạo hơn tôi."
Bạch Việt nói: “Tôi tương đối am hiểu về ngoại khoa, cho nên để Giang Lăng giúp anh đi, tôi sẽ làm trợ thủ cho anh ấy.” "Có thể cứu được sao?"
Bạc Dạ sốt ruột hỏi một câu. "Không biết."
Đây là Giang Lăng tận hết sức mình cố gắng nhiều nhất trong khả năng của mình để trả lời Bạc Dạ: "Tôi sẽ cố gắng bảo toàn mạng sống cho bọn họ. Nhưng mà Bạc Dạ, những người đã uống phải paraquat, cho đến bây giờ, vẫn không có một ví dụ nào còn sống sót."
Tỉ lệ còn sống là con số không.
Chuyện này còn nguy hiểm so hơn tình huống năm đó của Bạc Dạ.
Bạc Dạ đứng ở chỗ đó, chỉ cảm thấy trong não như biển thành một mớ bột nhão, tại sao lại trở nên như thế này? Đọc truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691111/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.