Cho dù gặp phải chuyện oan ức vô cùng to lớn thì cô ấy cũng chỉ cần chặt môi dưới đỏ bừng đôi mắt chứ chưa một lần khóc một cách tuyệt vọng như lúc này.
Hô hấp của Ôn Lễ Chỉ trở nên dồn dập, anh ta không biết nên nói chuyện với Ôn Minh Châu như thể nào, vừa nhìn thấy cô ấy khóc thì anh ta đột nhiên khôi phục sự tinh táo lại ngay lập tức.
Lý trí khiến anh ta nhận ra, rõ ràng anh ta đã khiến cô ấy khóc.
Cũng chính là người em gái này.
Ôn Lễ Chi nặng nề thở ra một hơi, đứng dậy rút ra một ít khăn giấy trên bàn trà trong phòng khách, sau đó cau mày nhét khăn giấy vào mặt Ôn Minh Châu, như thể đang sỉ nhục cô ấy.
Anh ta dùng giọng điệu chế giễu nói: “Đã bao tuổi rồi mà gặp chút chuyện thì lập tức khóc. Ôn Minh Châu à, tình yêu mà cô dành cho Lộ Trạch Tây thật sự hời hợt quá rồi đấy, ngay cả chút trình độ này mà cô cũng không thể chịu được sao?”
Ôn Minh Châu không nói lời nào, một tay giữ lấy cổ áo đã bị mở rộng, sau đó dùng tay kia che mặt lại, cố gắng để lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Càng hành động như vậy thì càng khiến Ôn Lễ Chỉ vui vẻ. “Tôi cứ nghĩ rằng cô yêu cậu ta rất nhiều.”
Ôn Lễ Chỉ nhịn không được kéo kéo thắt lưng của mình, sau đó mỉm cười ghé sát vào mặt Ôn Minh Châu: “Nếu đã không thể làm được, vậy thì dứt khoát đừng có chịu trách nhiệm thay Lộ Trạch Tây. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691095/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.