Đường Thi có lẽ ở một mức độ nào đó đã trở thành một rường cột vững chắc ở trong lòng Bạc Dạ giúp nâng đỡ mọi tinh thần của anh.
Thậm chí ngay cả hai người Bạc Dạ và Đường
Thi cũng không nhận ra bản thân mình đã thầm thu nhận đối phương trở thành một phần quan trọng trong tận đáy lòng mình, ở hai người dù là ai rời xa ai đi chăng nữa thì cũng sẽ sống không bằng chết. Bạc Dạ nghĩ nếu như có thể cứ như vậy mà quấy rầy Đường Thi cả một đời tính ra cũng tốt, anh rất ích kỷ vì thế luôn muốn làm cho Đường Thi không thể quên anh, muốn mỗi ngày sống của Đường Thi từ nay về sau dù là nỗi nhớ giấu trong tin hay nói ra khỏi miệng đều chính là anh. Bạch Việt nói với Bạc Dạ: “Gần đây anh đã trở lại bình thường, trong thuốc kia có thành phần gây kích thích, tính chất cơ thể anh căn bản không thể dùng chất gây kích thích, một mũi kim thuốc kích thích cũng đủ tiễn anh rời xa dương thế rồi."
Cơ quan nội tạng của anh quá yểu rồi.
Ánh mắt Bạc Dạ trở nên sâu thẩm, chấm chăm nhìn vào khuôn mặt của Bạch Việt: “Nếu như có cách nào để duy trì sự sống thì phải nhất định dùng trăm phương ngàn kế mà làm cho được." "Đương nhiên tôi biết điều đó."
Bạch Việt thu dọn lại dụng cụ: “Hiện tại chúng tôi không thể bỏ rơi anh, Bạc Dạ à, Đường Thi cũng không rời xa anh đâu."
Bạc Dạ lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi nghe nói...Lần này cô ấy đến là đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690999/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.