Nghe được lời Bạch Việt nói, Bạc Dạ cảm giác ánh mắt Đường Thi dành cho mình đều là mang theo sự trìu mến của người mẹ nhìn đứa con bệnh tật của mình, lập tức cau mày nói: “Tôi khỏe như vậy mà! Không tin anh cứ hỏi Đường Thi mà xem rốt cuộc tôi có khỏe hay không!"
Thật sự không thể xem thường mức độ mặt dày của Bạc Dạ.
Điều này lại làm cho sắc mặt Đường Thi trở nên nóng bừng: "Hỏi...hỏi tôi làm gì chứ. Tôi...tôi làm sao biết được."
Bạc Dạ giương lên nụ cười hung tợn, giống như mang theo hận thù mà nói: “Được lắm, vậy đêm nay cho em trải nghiệm lại một chút."
Giây phút này Đường Thi chỉ muốn phá cửa mà chạy trốn ra ngoài, sao cô có thể quên bén đi Bạc Dạ của hiện tại là một kẻ chẳng có phép tắc gì: “Anh đừng có mà nói bậy, không có vấn đề gì là tốt rồi, đêm nay tôi sẽ thuê phòng khác, anh ngủ một mình đi."
Bạc Dạ liền ủ rũ thấy rõ: “Đừng mà Đường Thi, ngủ một mình tôi rất sợ bóng tối, em ngủ cùng tôi được không?" Bạch Việt trong lòng đang gào thét, mẹ nó anh có thể giữ lại chút mặt mũi không! Một người đàn ông cao 1m88 lại có thể thản nhiên mà nói sợ bóng tối? Vậy anh làm sao mà sống được tới giờ vậy!
Những suy nghĩ trong lòng Đường Thi hầu như đều giống với tiếng gào thét trong cõi lòng Bạch Dạ.
Nhưng mà Bạc Dạ đang nằm trên giường, anh không cần thể diện gì cả, nên chẳng ai có thể chỉnh đốn anh, anh cũng quen cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690998/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.