Nói rồi nàng lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Kiều Kiều.
Mình nói cũng không quá khắt khe, Kiều Kiều tỷ chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ? Chu Kiều Kiều khựng lại một chút.
Nàng chưa bao giờ tham gia các lớp học thời cổ đại, nên chỉ nghĩ rằng thời xưa người ta dạy học như vậy.
Không ngờ...
"Có thể nói xem ngươi học như thế nào không?"
Nghe Chu Kiều Kiều nói vậy, nàng liền hiểu ra Chu Kiều Kiều không giận.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Rồi nói: "Thật ra, là một người thầy, ngoài việc giải đáp thắc mắc, còn nên để lại cho chúng thời gian và cơ hội để tự mình suy nghĩ giải quyết vấn đề. Nếu chỉ chăm chăm dạy những nội dung trong sách, sẽ trở nên bảo thủ, bọn trẻ không thể thăng hoa tư tưởng, không thể có được sự tự do trong tâm hồn..."
Thượng Quan Khuynh Thành nói rất nhiều.
Tuy Chu Kiều Kiều cảm thấy khá giống với quan niệm giáo d.ụ.c mà mình đã nhận ở kiếp trước, nhưng người ta nói ra nghe hay hơn, có phong thái của một người thầy hơn.
Chu Kiều Kiều suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy... tối nay ngươi có thể trò chuyện với Trần Phát ca một chút không?"
Thượng Quan Khuynh Thành thẳng thắn nói: "Nếu Kiều Kiều tỷ và Trần tẩu tử cũng có thể đưa ra một vài gợi ý thì càng tốt hơn."
Chu Kiều Kiều lập tức hiểu ra sự lo ngại của nàng.
Nàng để ý đến nam nữ hữu biệt.
"Được thôi, vậy phiền ngươi rồi."
Thượng Quan Khuynh Thành cười ngọt ngào: "Không phiền, một chút cũng không phiền."
Tối ăn cơm xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802667/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.