Mẹ Hầu Tử nhìn những nữ nhân đáng thương, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bi thương.
Hôm nay nếu không có Chu nương tử ở đây, bà sợ rằng ngoài cái c.h.ế.t ra cũng không còn con đường nào khác.
"Mọi người nén bi thương đi, chúng ta bàn bạc xem tiếp theo nên làm thế nào..."
"Ta nghe theo đại tỷ."
"Ta cũng nghe theo đại tỷ."
"Ta cũng vậy."
Mọi người đều nói nghe theo mẹ Hầu Tử, khiến bà có chút không quen.
Nhất thời không nghĩ ra được ý kiến gì hay.
"Thế này đi, chúng ta giải quyết vấn đề ăn ở trước. Nhà của chúng ta tuy lớn nhưng không đủ giường và chăn nệm... Có ai biết làm mộc không? Phải làm thêm mấy cái giường nữa."
Mẹ Hầu Tử tạm thời chỉ có thể nghĩ đến đây.
Còn những việc khác, nghĩ đến đâu làm đến đó vậy.
Một vị đại tỷ khoảng ba mươi mấy tuổi nói: "Nhà ta làm thợ mộc, ta làm không giỏi nhưng cũng có thể làm được. Hay là chúng ta làm giường lớn nằm chung đi?"
"Được đó, được đó... Mọi người chen chúc cùng nhau, ta thấy lại có cảm giác an toàn hơn."
Nhiều tỷ muội ở cùng nhau như vậy mới tốt hơn.
Một nữ nhân khác nói: "Thật ra, ta lại thấy chúng ta nên lập ra một quy củ. Bây giờ bất kể ngày hay đêm đều có thổ phỉ qua lại, để tránh lúc chúng ta ngủ say bị đ.á.n.h úp không kịp trở tay, ta nghĩ chúng ta nên có người gác đêm."
Lần này, có mấy nữ nhân đều tán thành.
Bởi vì họ đều bị bắt đi vào ban đêm.
Nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802662/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.