Lúc này, sống cùng nhau càng đông người càng tốt.
Đông người sức mạnh lớn.
Sẽ không cần phải sợ một vài nhóm thổ phỉ nữa.
Mẹ Hầu Tử quay sang nhìn những nữ nhân đáng thương kia.
Bà suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Nếu các người muốn đi, ta sẽ cho lộ phí, nếu không muốn đi thì đều ở lại, từ nay chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Các nữ nhân nhìn nhau.
Tuyền Lê
Họ đã bị bắt hai ngày rồi, vốn tưởng rằng ngày mai sẽ bị giải về sơn trại của thổ phỉ, bị đối xử như súc vật.
Không ngờ lại có thể được cứu.
"Được, ta ở lại."
"Dù sao ta cũng không còn nơi nào để đi, ta cũng ở lại."
"Ta cũng vậy."
Cuối cùng, ngoài vị tiểu thư kia ra, tất cả những người còn lại đều đồng ý ở lại.
"Gầm—"
Bình An gầm nhẹ một tiếng rồi đi ra.
Mọi người dù biết rõ Bình An là con vật tốt, nhưng khi nhìn thấy nó vẫn sợ hãi.
Chu Kiều Kiều tiến lên vài bước, túm lấy lớp da thịt trên cổ Bình An kéo nó ra phía lu nước, múc mấy gáo nước rửa sạch miệng cho nó.
Từ đầu đến cuối, Bình An đều rất nghe lời.
Rất ngoan ngoãn.
Không hề tỏ ra một chút bất mãn nào.
Rửa xong, nó lắc lắc đầu, văng nước đầy mặt Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều quay người bước đến trước mặt mọi người, nghiêm túc nhìn họ: "Bây giờ, con hổ đã g.i.ế.c đám thổ phỉ đó, các người cần phải đào hố chôn tất cả bọn chúng."
Ngoại trừ vị tiểu thư kia, những người khác đều là phụ nữ nông thôn.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802661/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.