Nếu nàng thật sự có tiền, Chu Thành đã lớn như vậy rồi, trước đây sao nàng không lấy tiền ra chữa bệnh cho cậu bé? Nếu không có tiền, bây giờ lại nói những lời như vậy để làm gì?
"Đại phu, cần bao nhiêu tiền?"
Thầy lang do dự một lúc, liền nói, "Loại t.h.u.ố.c đó là do tổ tiên của ta truyền lại, d.ư.ợ.c liệu bên trong vô cùng quý giá không nói, còn phải phối hợp mỗi tháng ăn hai lạng nhân sâm..."
Nói đến đây, ông dừng lại.
Ông biết điều kiện của nhà họ Chu không cho phép, nhưng trong lòng lại càng hy vọng Chu Kiều Kiều có thể gom được số tiền này, ông muốn Chu Thành có thể khỏe lại.
Chu Kiều Kiều, "Nhân sâm chúng ta tự đi vào Thâm Sơn hái, t.h.u.ố.c đặc trị của ông, bao nhiêu tiền?"
Đại phu sững lại một chút.
Ông còn chưa nghe nói có ai tự đi vào Thâm Sơn hái nhân sâm.
Nhưng ông không hề cười nhạo, mỉa mai.
"Năm lạng bạc một viên, tháng đầu tiên phải ăn ba viên, tháng thứ hai hai viên, sau đó lại liên tục nửa năm mỗi tháng ăn một viên, như vậy, bệnh tình của nó có thể ổn định.
Giữa chừng không được dừng, nếu không sẽ là công cốc."
Chu Kiều Kiều tính toán kỹ lưỡng, tháng đầu tiên mười lăm lạng bạc, tháng thứ hai mười lạng bạc, sau đó mỗi tháng năm lạng...
Chu Kiều Kiều cụp mắt.
Đại phu khẽ thở dài một tiếng, "Ta cũng không phải muốn làm khó các người, nhưng... t.h.u.ố.c này nếu ta bán cho nhà giàu, ít nhất cũng là mười lạng bạc một viên."
Bán cho họ đã là mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802633/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.