Vương thúc bất lực nói, "Với chút hiểu biết sơ sài của ta, e là không xem được gì, các người phải nhanh chóng đưa ra ngoài..."
Chu Kiều Kiều chỉ sững lại một lúc, liền lập tức quay người về phòng, "Đại tẩu, tẩu cõng Thành Nhi, ta đi lấy tiền, chúng ta ra khỏi núi."
Ngô Ngọc Nương lập tức gật đầu, "Được."
Chu Đại Sơn, "Ta đi cùng các người ra khỏi núi."
Ngô Ngọc Nương không đồng ý nói "Không được, lỡ như bên ngoài vẫn còn đang bắt người thì sao? Ta và Kiều Kiều ra ngoài là được."
Tiểu Diệu đã bị bắt, Đại Sơn không thể bị bắt nữa.
Cha mẹ sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu.
Chu Đại Sơn nhíu chặt mày, "Nhưng ta có sức, ta cõng Thành Nhi có thể đi nhanh hơn."
Ngô Ngọc Nương còn định tranh cãi.
Chu Kiều Kiều đã lấy tiền ra.
Nghe vậy, nàng nói, "Đường trong Thâm Sơn không dễ đi, đại ca đưa chúng ta ra khỏi núi là được rồi."
Ngô Ngọc Nương nghe vậy mới gật đầu.
Chu Đại Sơn thấy Chu Kiều Kiều đồng ý, vội vàng cõng Chu Thành lên.
Chu Kiều Kiều đi ra ngoài trước, vừa ra ngoài liền hét lớn tên của Bình An.
Bình An rất nhanh đã xuất hiện ở rìa Thâm Sơn, nó có chút mờ mịt nhìn Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều gọi nó lại, bảo nó bảo vệ họ ra khỏi núi.
Tốc độ ra khỏi núi của họ rất nhanh, có lẽ là vì có Bình An, trên đường ra ngoài họ không hề gặp phải dã thú.
Ngay cả một con trăn cũng không có.
Ra khỏi núi, Chu Kiều Kiều liền quay đầu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802632/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.