Vương Thẩm nhỏ giọng hỏi, "Kiều Kiều, ngươi còn không mau cứu họ?"
Chu Kiều Kiều lắc đầu, chỉ lên cây, Vương Thẩm không hỏi tại sao, vội vàng trèo lên cây.
Sau khi Vương Thẩm lên cây, Chu Kiều Kiều cũng tự mình trèo lên cây.
Con trăn khổng lồ siết cô mẫu và một người khác ngày càng chặt, mặt hai người đều đã xanh tím, thở không thông.
Chu Kiều Kiều khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới b.ắ.n ra một mũi phi tiêu trong tay áo.
Mũi phi tiêu b.ắ.n chính xác vào bảy tấc của con trăn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thân hình béo mập của con trăn từ từ đổ xuống.
Cô mẫu và người đàn ông suýt nữa thì ngạt thở đã được tự do.
Hai người nằm rạp trên đất không ngừng thở hổn hển.
Hít thở không khí khó khăn lắm mới có được.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đứng dậy, điên cuồng nói, "Nương, ta mặc kệ, ta không muốn đi tìm Chu Kiều Kiều nữa, ta muốn về nhà, ta muốn ra ngoài.
Dù có bị bắt đi, cũng còn hơn là c.h.ế.t trong Thâm Sơn, chôn thây trong bụng súc sinh."
Trên người hai người đều là bùn đất, tóc tai cũng bù xù bẩn thỉu, quần áo đã rách nát không còn ra hình dạng, nếu không phải Chu Kiều Kiều nghe ra được giọng của cô mẫu, nàng tuyệt đối không thể nhận ra họ.
Trên mặt cô mẫu đầy vẻ đau khổ, "Bảo Bảo, lẽ nào con muốn c.h.ế.t trên chiến trường sao? Con là con trai duy nhất của nhà họ Mã chúng ta rồi, nếu con có chuyện gì, bảo ta sau này trăm tuổi làm sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802621/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.