Đồng Thạch Đầu "a" một tiếng.
Chu Kiều Kiều nhìn về phía mẹ của Thuận Thuận, gọi một tiếng, "Mẹ Thuận Thuận, ngươi có thể qua đây không?"
Mẹ của Thuận Thuận cũng không biết có phải nhạy cảm với hai chữ 'Thuận Thuận' không, mỗi lần nàng gọi 'Thuận Thuận' là nó sẽ nhìn qua.
Bây giờ cũng vậy, nó vốn đang nằm yên sau khi chạy xong, nghe thấy hai chữ 'Thuận Thuận' liền nhìn qua.
Chu Kiều Kiều nói với Đồng Thạch Đầu, "Cậu làm động tác vẫy tay xem, xem nó có qua không?"
Đồng Thạch Đầu làm theo.
Mẹ của Thuận Thuận chỉ nhìn Đồng Thạch Đầu.
Đồng Thạch Đầu lại vẫy tay, một lúc sau, nó đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Đồng Thạch Đầu, ngước mắt nhìn cậu ta.
Dường như đang hỏi: Loài người, ngươi tìm ta có việc gì? "Cậu từ từ đưa tay ra làm động tác muốn bế nó thử xem."
Đồng Thạch Đầu lại làm theo.
Nhưng ngay khi tay của cậu ta còn cách mẹ của Thuận Thuận hai tấc, mẹ của Thuận Thuận đã nhe răng lùi lại.
Chu Kiều Kiều lập tức nói, "Dừng!"
Sau đó đi qua, che chắn cho Đồng Thạch Đầu ở sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mẹ của Thuận Thuận.
Dùng ánh mắt để uy h.i.ế.p nó không được tấn công.
Mẹ của Thuận Thuận không còn nhe răng nữa, nhưng đã lùi về với bầy sói.
Ý tứ rất rõ ràng: Loài người, đừng có ý đồ gì với ta.
Chu Kiều Kiều bất lực, đành phải bỏ cuộc.
Sau đó đầu óc quay nhanh một vòng, nhìn thấy cây cam ở cửa, khóe miệng nở nụ cười, nói với Đồng Thạch Đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802620/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.