Chu Kiều Kiều cười nói: "Muội đâu có định để huynh đi tay không, huynh đi theo muội đến nhà muội một chuyến trước, giúp muội chọn thêm ít thú rừng mang vào thành cho tửu lầu Dân Sinh."
Chu Tiểu Diệu miệng thì nói: "Ối chà, còn phải chọn thêm nữa, bán được tiền phải mời huynh ăn bánh bao thịt đấy."
Nhưng nụ cười trên mặt lại rất vui vẻ, vừa nhìn đã biết là đang nói đùa.
Chu Kiều Kiều khoác tay Chu phụ, làm nũng: "Cha, cha xem nhị ca kìa, đúng là một con ch.ó tham ăn."
Nàng cứ ngỡ mình sẽ không thể làm nũng với Chu phụ, Chu mẫu như đã từng làm với ba mẹ ở kiếp trước, nhưng vào khoảnh khắc này, nàng khoác tay Chu phụ một cách tự nhiên đến vậy.
Và... rất vui.
Chu phụ vỗ vỗ tay nàng, cười ha hả: "Nhị ca của con đã chờ bữa này nhiều năm lắm rồi, cứ mua cho hắn một cái đi. Ha ha ha ha."
Tuyền Lê
"Được được được, đến lúc đó muội mua thêm mấy cái, để huynh ấy ăn cho đã."
Cả gia đình quây quần vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.
Một nén hương sau, Chu Kiều Kiều cõng một gùi thỏ rừng, Chu Tiểu Diệu gánh một gánh gà rừng, vịt rừng, thỏ rừng vào thành...
Chu Tiểu Diệu không hiểu: "Sao đột nhiên lại muốn bán hết thú rừng vậy?"
Đúng vậy, Chu Kiều Kiều không giữ lại con nào, mang đi hết.
"Những con này đã được nuôi ở nhà gần nửa tháng rồi, không bán đi sẽ bị nuôi thành gia cầm mất, lúc đó sẽ không còn giá trị. Ngày mai muội sẽ vào núi, săn lại từ đầu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802548/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.