Chu Tiểu Diệu liếc nhìn Ngô Ngọc Nương, hỏi: "Đại tẩu, nàng ấy thật sự đã khác trước rồi phải không? Nàng ấy đã là một người tiểu muội tốt rồi phải không?"
Hắn không dám chỉ dựa vào một chuyện đi vào Thâm Sơn mà đưa ra kết luận.
Hắn sợ mình phán đoán sai lầm, bị Chu Kiều Kiều lừa xoay vòng vòng, nên rất cần có người khẳng định cho mình.
Ngô Ngọc Nương vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: "Đúng vậy, ta đảm bảo, nàng thật sự đã thay đổi rồi, là một người muội muội đúng nghĩa rồi."
Tuyền Lê
Chu phụ và Chu mẫu nghe những lời của các con, đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Trước đây khi họ lạnh lùng quyết tuyệt với Kiều Kiều, họ cũng rất đau lòng, bây giờ các con đã bằng lòng buông bỏ, họ cũng có thể yên tâm rồi.
Chu Tiểu Diệu gật đầu.
Hắn nhận lấy số bạc: "Ta muốn tìm nàng ấy nói chuyện."
Lần này, không ai ngăn cản hắn.
Huynh muội họ, cũng đã đến lúc nên bình tĩnh nói chuyện với nhau rồi.
Chu Kiều Kiều không ngờ Chu Tiểu Diệu sẽ đến, hơn nữa còn nói một cách bình thản rằng muốn nói chuyện với nàng.
"Các con đang học bài, chúng ta cứ ngồi trong sân đi."
Chu Tiểu Diệu gật đầu: "Được."
Hai người ngồi trong sân, cùng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, tai nghe tiếng côn trùng và gà gáy, trong chốc lát, cả hai đều không lên tiếng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Kiều Kiều kéo chặt cổ áo, mím môi rồi nói: "Huynh muốn nói gì?"
Chu Tiểu Diệu cuối cùng cũng cúi mắt xuống, dường như đã suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802547/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.