"Được, phu tử đã nói vậy thì chúng ta cứ làm theo thôi."
Nam Nhi gật đầu, "Phu tử còn khen chúng con ngoan ngoãn, hiểu chuyện."
Chu Kiều Kiều vẫn mỉm cười nhẹ.
Trẻ con ngoan ngoãn.
Phụ huynh hiểu chuyện.
Đây mới là lời giải thích cho câu nói của phu tử.
Ăn cơm xong, hai đứa trẻ đi dạo trong sân một lúc rồi mới vào nhà ngủ.
"Oa... Nương, nhà mình có chăn mới này."
"Mềm quá, dễ chịu quá."
Chu Kiều Kiều cười đi tới gấp hai chiếc chăn bông lại đặt ở nửa giường của mình, rồi đắp cho chúng chiếc chăn mỏng trước đây.
"Buổi trưa nắng to, đủ ấm rồi, không cần đắp chăn dày, chăn dày để tối đắp."
Hai đứa trẻ đều đồng ý.
Nhưng Nam Nhi lại muốn ôm chiếc chăn dày đi ngủ.
"Mềm quá đi... nương, con thích chiếc chăn dày này, thoải mái quá."
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ được thoải mái như vậy, ở với nương thật tốt, may mà được ở với nương.
Nếu như giống đại ca đi theo cha, không biết sẽ ra sao nữa. Nàng đương nhiên không biết Trương Hi bây giờ đang sống trong nhung lụa, còn tưởng hắn đang chịu khổ.
Trưa hôm đó, Nam Nhi ngủ rất ngon, thậm chí đến mức không nỡ dậy.
Lúc thức dậy buổi trưa, nàng ấy đã mong chờ đến tối để được đi ngủ.
Vì vậy, vừa đến tối, nàng ấy đã vội vàng rửa mặt lên giường, đắp chiếc chăn mới, "Tỷ tỷ, có ấm không?"
Nàng ấy vui vẻ hỏi Miên Miên.
Trên mặt Miên Miên cũng là nụ cười mãn nguyện, "Ừm, ấm lắm."
"Hì hì, muội cũng thấy ấm lắm, chúng ta hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802519/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.