Nhắc đến chuyện này, trên mặt Ngô Ngọc Nương liền lộ ra ý cười, "Ừ, nói rồi, hai hôm nay huynh ấy nhận được việc làm, kiếm được chút tiền.
Qua hai hôm nữa rảnh rỗi sẽ cùng chúng ta vào núi, huynh ấy nói xây nhà cũng không phải chuyện một sớm một chiều, đến lúc đó vẫn phải ở nhờ nhà Vương thẩm hai ngày.
Mấy hôm nay ta cũng thu xếp công việc đồng áng, rảnh rỗi sẽ cùng họ đi xây nhà."
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Rồi quay người về nhà.
Ngô Ngọc Nương nhìn theo bóng lưng của Chu Kiều Kiều, mỉm cười, rồi cũng quay về nhà.
Mặt trời dần nhô lên, nhưng không nóng như trước, một cơn gió nhẹ thổi qua, ngược lại còn mang theo chút se lạnh.
Chu Kiều Kiều siết chặt chiếc áo bông trên người, nghĩ bụng có lẽ nên sắm thêm quần áo cho bọn trẻ.
Chăn mền cũng nên thay rồi.
Thế là nàng vào nhà đóng cửa lại, sau đó mua hai chiếc chăn bông nặng hai cân từ trong không gian.
Rồi lại mua thêm một tấm vải bông hoa nhí.
"Kiều Kiều."
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lưu Trường Thiệt.
Chu Kiều Kiều mở cửa bước ra.
"Lưu đại tẩu, có chuyện gì không?"
Dưới ánh nắng, Lưu Trường Thiệt có vẻ mặt khổ sở, nhưng vẫn cố nở nụ cười.
"Kiều Kiều à, ta đến tìm ngươi mua một con gà rừng."
Chu Kiều Kiều nhìn vào chuồng thú rừng, nói, "Gà rừng bán hết rồi, chỉ còn vịt trời và thỏ rừng, với lại một con dúi."
Gà rừng đã bị Hầu Tử lấy đi hết.
Chu Kiều Kiều quay người vào chuồng bắt con dúi ra, đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802518/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.