Cậu chỉ cần có thể ăn no mặc ấm.
Chỉ cần người nhà có thể khỏe mạnh.
Hôm qua cậu nghe nhị thúc và cha nói bây giờ trên trấn loạn lạc, rất nhiều người trên trấn đều không tìm được việc làm, huống hồ là người ở nông thôn như họ.
Trong thời gian ngắn, có lẽ họ chỉ có thể sống dựa vào đồ dự trữ trong nhà và lương thực ngoài ruộng.
Nhưng ăn cơm có thể dựa vào ruộng, còn uống t.h.u.ố.c thì sao? Vì vậy họ phải kiếm tiền.
Hốc mắt Chu Tiểu Diệu đỏ lên.
Tim hắn như thắt lại.
Nhưng hắn là nam nhân, hắn không thể giống như nương, muốn khóc là khóc.
Giờ phút này, trước mặt đứa trẻ tám tuổi là Thành Nhi, hắn càng giống một đứa trẻ không hiểu chuyện hơn.
Chu mẫu ôm lấy Chu Thành, gục đầu khóc đến hai vai run rẩy.
Chu phụ nhẹ nhàng vỗ vai bà, "Được rồi, trước mặt tôn tử mà khóc thành ra thế này làm gì?"
Chu mẫu ngẩng đầu, nhìn Chu phụ, trong mắt có chút tủi thân, "Ta đau lòng mà, Thành Nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lại... hu hu... ta xót tôn tử của ta không được sao?"
Chu phụ không nói nên lời.
Chu Thành ngẩng đầu nhìn tổ mẫu, lau nước mắt cho bà, không ngờ càng lau càng nhiều, nước mắt của tổ mẫu không thể nào ngừng lại được.
Chu Thành, "Tổ mẫu, người đừng khóc nữa, con rất khỏe, không cần phải đau lòng vì con đâu, chỉ cần đồng ý cho con theo cô đi kiếm tiền là được rồi."
Nói đi nói lại, cậu chỉ có một nguyện vọng này.
Cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802495/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.