Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, công việc bán thịt rừng của bà mới ngày càng tốt lên.
Chỉ là bây giờ tình hình trong thành như vậy, sau này bán thịt rừng chắc sẽ chậm hơn một chút.
"Đại nương, thế đạo như vậy, không biết lúc nào sẽ loạn lên, ngươi cũng nên chuẩn bị đi là vừa."
Chu Kiều Kiều tốt bụng nhắc nhở.
Nương Hầu Tử gật đầu: "Ta biết, ta và Hầu Tử đã nghĩ kỹ rồi, nếu đến lúc loạn lạc, chúng ta sẽ trốn trong nhà không ra ngoài."
Bà còn nói với Chu Kiều Kiều rằng bà đã chuẩn bị một ít thịt khô, lạp xưởng ở nhà, gà và vịt nuôi trong sân có thể đẻ trứng, lại trồng thêm rau quanh sân, đảm bảo dù ở nhà một hai tháng cũng không c.h.ế.t đói.
"Nhà ngươi ở nơi hẻo lánh, gần đó không có hàng xóm, gặp lúc loạn lạc vẫn tương đối nguy hiểm.
Hai người không định tìm một nơi đông người để mọi người ở cùng nhau sẽ an toàn hơn sao?"
Nương Hầu Tử lắc đầu: "Không đâu, nơi đó là cội nguồn của chúng ta, ta sẽ không rời đi."
Chu Kiều Kiều nhạy bén nhận ra trong mắt nương Hầu Tử khi nói câu này có ẩn chứa những cảm xúc khác.
Nàng không hỏi nhiều.
Đi được khoảng nửa nén hương, đã đến nhà Hầu Tử, nương Hầu Tử chào tạm biệt Chu Kiều Kiều.
Đoạn đường còn lại, Chu Kiều Kiều đi một mình.
Gió lạnh thổi vào mặt, nàng cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Nàng kéo lại vạt áo, đi nhanh hơn.
Đi được không xa, qua một ngã ba, Chu Kiều Kiều đột nhiên nghe thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802491/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.