Hai ngày trước, một phụ nhân và một người nam nhân vô tình va vào nhau.
Người phụ nhân muốn tranh cãi với nam nhân kia một trận, bắt hắn ta bồi thường tiền.
Ai ngờ nàng ta chỉ mới mắng nam nhân kia vài câu, hắn ta đã đ.á.n.h c.h.ế.t nàng ta ngay tại chỗ.
Sau này mới biết, nhà nam nhân kia có hai người già tám mươi tuổi, hai người già sáu mươi tuổi, một thê tử yếu ớt, bốn đứa con... miếng ăn của cả nhà đều đổ dồn lên một mình hắn ta.
Trước đây hắn ta có một cửa hàng có thể nuôi sống cả nhà, một tháng trước, cửa hàng của hắn ta mất, bốn người già và thê tử đều phải thường xuyên uống thuốc, cả nhà ăn no cũng khó, trong lòng hắn ta vốn đã có khúc mắc khó giải.
Bị người phụ nhân gây sự như vậy, cơn giận của hắn ta bùng phát, nhất thời không nhịn được, mới đ.á.n.h c.h.ế.t phụ nhân kia.
Chu Kiều Kiều nhíu mày thật sâu: "Dân chúng đã khó khăn như vậy rồi, những người ở trên không quan tâm sao?" Hoàng đế không thương xót bá tánh, quan lại cũng không báo cáo tình hình của dân chúng lên trên sao? "Quan tâm à? Quan tâm thế nào? Lấy gì mà quan tâm?"
"Nhưng cũng không thể để mặc cho dân chúng đến cơm cũng không có ăn mà không làm gì chứ, phải biết rằng, loạn lạc bắt đầu từ nạn đói."
Trần lão bản trợn to mắt, lập tức muốn bịt cái miệng nói năng bừa bãi của Chu Kiều Kiều.
Tay đưa ra được nửa đường, hắn nhớ ra nam nữ hữu biệt, lại dừng lại.
Hắn lúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802490/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.