Vương thẩm mím môi.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, bà nên khuyên thế nào đây? "Tiểu Diệu à, vốn dĩ thẩm không có tư cách xen vào chuyện nhà ngươi, nhưng... ngươi có ấm ức đến đâu cũng không thể ngăn cản muội muội ngươi cứu cha và Thành Nhi được."
Đó là mạng người mà.
So với ấm ức, sĩ diện, chẳng lẽ còn không bằng sao?
Chu Tiểu Diệu mím chặt môi thành một đường thẳng.
Trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Nhưng... Vương thẩm nói đúng, đó là mạng sống của cha.
"Được, nếu ngươi có thể cứu được mạng của cha, coi như là ta nợ ngươi!"
Hắn ta nói như thể đã nhượng bộ rất lớn, rất ấm ức vậy.
Chu Kiều Kiều lại hừ một tiếng, hoàn toàn không chấp nhận lời hắn ta nói: "Ta là nữ nhi ruột của cha, ta cứu ông ấy, nuôi ông ấy, đó đều là việc nên làm, có quan hệ gì đến ngươi? Ta không thèm ngươi ghi nhớ lòng tốt của ta."
Trong mắt Chu Tiểu Diệu lóe lên những cảm xúc không rõ tên, ánh mắt nhìn Chu Kiều Kiều cũng càng thêm phức tạp.
Hắn ta còn muốn nói gì đó... nhưng mở miệng ra lại không nói thành lời, cuối cùng xấu hổ và tức giận quay người bỏ đi.
Hắn ta hùng hổ đến, lủi thủi bỏ đi.
Trong sân lại một lần nữa yên tĩnh.
Vương thẩm đau lòng nhìn Chu Kiều Kiều.
Đúng vậy.
Tuyền Lê
Bà đau lòng cho Chu Kiều Kiều.
Nàng ấy chỉ muốn cứu mạng cha mình thôi mà còn bị ca ca mắng chửi, thật quá ấm ức.
"Kiều Kiều, đừng buồn, đừng giận, thẩm biết ngươi ấm ức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802487/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.