Chu Kiều Kiều muốn cắt đuôi người nam nhân này.
Nhưng mãi mà không cắt được.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Chu Kiều Kiều bùng nổ.
Nàng gầm lên với người nam nhân.
Tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, rõ ràng có chút lúng túng, vừa định giải thích.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm trầm thấp.
Chu Kiều Kiều và người nam nhân đều hơi sững sờ.
Chu Kiều Kiều nổi hết da gà.
Hổ? Nơi này có hổ sao?
Nàng quay người bỏ chạy.
Do dự nửa giây cũng là không coi trọng mạng sống của mình.
Hổ biết trèo cây, tuy hành vi này không phổ biến, nhưng cách trèo cây để tránh nguy hiểm của Chu Kiều Kiều sẽ không còn tác dụng nữa.
Bây giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện con hổ chưa phát hiện ra họ, và họ có thể thoát được một kiếp.
Tiếng hổ gầm lại vang lên, lần này, Chu Kiều Kiều nghe ra con hổ chỉ cách họ khoảng trăm mét...
Nàng muốn c.h.ử.i thề, tại sao nàng lại mất ngủ nửa đêm ra ngoài đi dạo chứ?
Sau này nàng sẽ không bao giờ mất ngủ nửa đêm nữa.
Ông trời ơi, bà cô của ta ơi, ta sai rồi, ta không nên không biết điều mà xem nhẹ thời gian nghỉ ngơi ban đêm mà người đã ban cho ta, người cho ta thêm một cơ hội nữa được không?
"A..."
Chu Kiều Kiều không cẩn thận, bước hụt chân, cả người lao thẳng về phía trước.
Mắt thấy sắp đ.â.m vào gốc cây bị chặt một nửa.
Chu Kiều Kiều lập tức đưa hai tay ra đỡ phía trước.
Cho dù mình không dựa vào mặt để kiếm cơm, mình cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802471/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.