Ban đêm, nàng nằm ở trên giường trằn trọc không thể vào giấc ngủ.
Mãi mà ngủ không được, cầm đèn pin liền định đi Thâm Sơn.
Vừa ra cửa, sau lưng có một cái đuôi nhỏ đi theo.
Chu Kiều Kiều nhìn Thuận Thuận nói, “Mày trở về đi.”
Thuận Thuận mở to tròn căng con mắt ngây ngốc nhìn Chu Kiều Kiều, nhưng không chịu trở về.
Chu Kiều Kiều sau khi rời khỏi liền trực tiếp nhảy qua hàng rào chỗ cửa ra vào.
Nó chỉ có thể nằm sấp tại cửa ra vào "ô ô" hướng về phía Chu Kiều Kiều thấp giọng gọi.
Chu Kiều Kiều thấy nó ra không được liền quay người rời đi.
Thuận Thuận nhìn thân ảnh Chu Kiều Kiều rời đi, gấp đến độ cả người đi vòng quanh.
Hai chân trước ghé vào hàng rào chắn ngang bên trên, lại không nhảy ra được.
‘Ô ô ~’
Nhưng Chu Kiều Kiều cũng không quay đầu lại.
Đi rồi.
Chu Kiều Kiều rất nhanh liền tiến vào Thâm Sơn.
May mắn đêm nay có chút ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu vào, có chút ánh sáng trên mấy bụi cỏ cao đến eo Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều treo trên người năm sáu gói t.h.u.ố.c độc trùng, trên tay cầm cây gậy thật dài, dùng dò đường quét hầu hết hạt sương cùng chướng ngại phía trước.
Đèn pin chiếu sáng như ban ngày, ra bên ngoài khuếch trương hơn mười mét cũng có thể thấy rõ ràng.
Trên đường đi, Chu Kiều Kiều hầu như gặp thần g.i.ế.c thần, chỗ đi ngang trong vòng một trăm mét vuông những con mồi đều bị nàng bỏ vào trong túi.
Thu hoạch lớn nhất là một con lợn rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802470/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.