Chờ hắn mở miệng, kia là làm cho hắn khó xử.
Nàng biết bọn họ sẽ rất khó nói ra, nhưng là không nghĩ tới hoàn cảnh lại khốn khó như vậy……
Chu Đại Sơn trở lại Chu gia.
Mọi người trong Chu gia thấy hắn cầm về đồ vật, trong lòng đều ngũ vị tạp trần.
Chu Tiểu Diệu bĩu môi, nói khẽ, “Coi như nàng ta còn biết tự giác.”
Chu phụ lại trừng mắt nhìn Chu Tiểu Diệu.
Chu Tiểu Diệu hừ hừ hai tiếng, vừa cà lơ phất phơ như mọi khi vừa quay đầu.
“Những đồ còn lại huynh nếu không đành lòng đi lấy, vậy để ta đi.”
Chu Kiều Kiều đã mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội cầm về những thứ thuộc về bọn họ.
Chu phụ quát lớn, “Con trở lại cho cha, không được đi.”
Hắn lo lắng Chu Kiều Kiều là cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng Chu Đại Sơn lại nói, “Cha, Kiều Kiều hẳn không phải là khoe khoang, ta xem trong viện nàng nuôi nhốt không ít thú rừng đâu.”
Cố chống đỡ đến sau khi hết mưa lớn cũng không thành vấn đề gì.
Có lời của Chu Đại Sơn, Chu phụ lúc này mới yên tâm.
Chu Đại Sơn để gà rừng cùng trứng gà xuống, lại đi đến nhà Chu Kiều Kiều.
Nhưng hắn lại không muốn lấy thêm thịt rừng, mà là muốn một ít gạo.
“Gạo sao? Huynh muốn bao nhiêu gạo? Ta đi đong cho huynh.”
Dù sao nàng lúc nào cũng có thể mua gạo ở bên trong Không Gian, cho nên cái này cũng không khó.
Nàng đưa cho Chu Đại Sơn mười cân gạo.
“Hôm nay huynh lấy đi những này nhiều nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802464/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.