Vương thẩm thương tâm vịn cánh tay Chu Kiều Kiều.
Bà và con dâu của Lão Lâm là bạn tốt.
Cũng không muốn chấp nhận sự thật này.
Vương thẩm cũng nói, “Đúng vậy thôn trưởng, chúng ta đào một chút đi, cho dù là họ đã đi rồi, c.h.ế.t cũng phải thấy xác.”
Chu Kiều Kiều trong lòng sốt ruột.
Không được, hiện tại ngọn núi vừa mới có lở đất, lại còn đang mưa, không thể lập tức đi đào người được.
Nếu không, chỉ sợ còn gặp nguy hiểm.
Nàng vô thức nhìn về phía thôn trưởng.
Không biết thôn trưởng sẽ làm gì.
Chỉ thấy nhanh như chớp thôn trưởng lau nước mưa trên mặt, đem tóc dán trên mặt làm cho ngay ngắn lại.
Sau đó nhìn về phía mấy người thôn dân đang sốt ruột, đáy mắt không giấu được bi ai, nhưng vô cùng kiên định.
“Các vị thôn dân, ta biết các ngươi đều rất sốt ruột, dù sao cũng là hàng xóm mấy chục năm của chúng ta, nhưng ngọn núi đang lở đất rất nguy hiểm, hiện tại lại mưa, ai cũng không biết đằng sau sẽ còn tiếp tục có lở đất hay không? Chúng ta không thể đem người bình an đặt trong nguy hiểm, ta sẽ lập tức hướng Huyện lệnh báo cáo chuyện này, mọi người tuyệt đối không được xúc động, bảo vệ tốt mình mới là cần gấp nhất.”
Thôn trưởng nói xong, chào hỏi hai người có tuổi lớn một chút đến ổn định cục diện.
Chính ông thì đi vào đêm tối, trời đang mưa lớn, rất nhanh liền biến mất ở cuối thôn.
Đám người vẫn đứng tại chỗ, nhìn qua chỗ hai nhà bị vùi lấp, trên mặt một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802461/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.