Chu Kiều Kiều gật đầu.
Nàng cũng nghĩ như vậy.
Cho nên nàng về sau sẽ chỉ thỉnh thoảng vào đó xem, sẽ không cùng hắn tiếp xúc quá gần.
“Chuyện của nam nhân ngươi không nên tự trách, chúng ta cũng không phải loại người thấy c.h.ế.t không cứu. Gà rừng ngươi mang về đi.”
Chu Kiều Kiều lại nhất quyết không chịu, “Ai nói gà rừng là ta cho nam nhân, ta là đưa cho Vương thúc để bồi bổ thân thể.”
Nói xong, nàng quay người đi.
Vương thúc và Vương thẩm thấy vậy cũng không có cách nào.
Chỉ có thể cảm ơn hai câu.
Chu Kiều Kiều về đến nhà, liền bắt đầu nấu cơm.
G.i.ế.c một con thỏ hoang, giữ lại nửa con, nướng nửa con.
Thỏ nướng làm xong, Chu Kiều Kiều chặt nó thành từng miếng.
Trộn với một ít rau xà lách, lại nấu một nồi canh măng tây, cả nhà ngồi quây quần ăn cơm.
“Nương, thôn trưởng lúc nãy có tới nhà, nói triều đình muốn tăng thuế.”
Chu Kiều Kiều nhướng mày.
Lại muốn tăng thuế…
Nàng nhớ kỹ hơn nửa năm trước mới tăng, tại sao lại phải tăng.
“Được, nương biết rồi.”
Ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều lại kiểm tra tiến độ học tập của bọn nhỏ, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Một con sói và một con mèo liền ngồi xổm bên giường, cùng các nàng ngủ.
Nửa đêm, Chu Kiều Kiều gặp một giấc mộng, mộng thấy mình bị tảng đá lớn đè ép, sắp c.h.ế.t, nàng liều mạng kêu cứu mạng.
Mỗi một người đi ngang qua bên cạnh nàng đều chỉ liếc nhìn nàng, không vươn tay giúp nàng.
Nàng tuyệt vọng, sụp đổ, cuối cùng là giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802460/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.