Chính là muốn đi nhặt xác cho người kia, tốt xấu cũng đào cho hắn một cái hố chôn.
Đúng vậy, trong đầu nàng cảm giác người kia không sống nổi.
Trải qua nhiều ngày như vậy bị ngâm trong mưa lớn, cũng không biết t.h.i t.h.ể của hắn có phải là sưng vù mập mạp lên hai trăm cân không?.
Hay là…… Đã bị Dã Thú ăn mất? Đi dọc theo đường đi theo trí nhớ, nàng tìm đến vị trí lần trước nhìn thấy nam nhân kia.
Lần này là lúc trời sáng, cho nên lúc nàng rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cả kinh há to miệng.
“Làm sao…… Tại sao có thể như vậy?”
Trước mắt, chỗ nam nhân lần trước nằm, không có gì cả.
Chu Kiều Kiều nhìn quanh, ngữ khí trầm thấp, “Chẳng lẽ đã có người nhặt xác cho hắn rồi?”
Mưa lớn như vậy, có ai sẽ đi vào Thâm Sơn chứ?
Chu Kiều Kiều trong lòng không khỏi kỳ quái.
‘Tê tê tê’ Âm thanh vang lên, kéo về thần trí Chu Kiều Kiều trở về.
“Mà thôi, không tìm thấy vẫn tốt hơn.”
Nàng lập tức tập trung chuẩn bị săn g.i.ế.c con rắn này.
Âm thanh "tê tê" càng lúc càng gần.
Thêm gần.
Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm đám cỏ hình chữ S đang đung đưa, rất nhanh, nàng đã xác định được bảy tấc của con rắn, b.ắ.n tên ra.
Đống cỏ đung đưa dừng lại, mười giây đồng hồ sau, Chu Kiều Kiều mới đi tới.
Quả nhiên, là một con mãng xà đen to bằng cánh tay.
Chu Kiều Kiều thu nó vào Không Gian, bán đi ngay.
Làm xong những việc này, nàng cũng không nghĩ đến nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802457/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.