Tiếng kêu của Lý Nhị Cẩu vang xa, lớn hơn nhiều so với lúc bị đ.á.n.h trước đó.
Miên Miên che miệng cười rồi rời đi.
“Phi, đáng đời, dám đẩy ngoại tổ phụ của ta, để cha ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
Còn về phần Chu Kiều Kiều, nàng nói với Chu phụ không tìm được đại bá phụ. Chu phụ đã nói lại chuyện này với đại bá mẫu, đại bá mẫu trả lời không tìm được thì thôi.
Sau hai ngày chữa trị, Chu Vọng đã giữ được mạng sống, nhưng việc điều trị tiếp theo còn cần rất nhiều tiền. Tiền của bà đã dùng hết, nên bà ấy đưa Chu Vọng đến huyện khác tìm nữ nhi.
Một trận mưa lớn đã gột sạch nỗi buồn thương cảm của mọi người dành cho phụ tử nhà họ Chu. Trong làng không còn ai nhắc đến chuyện gia đình đại bá phụ nữa.
“Nương, con muốn cùng muội muội đi sau núi nhặt nấm ạ.”
Sau núi không nguy hiểm, thường có người lên núi nhặt nấm, Chu Kiều Kiều liền đồng ý.
Chờ bọn trẻ vác giỏ rời đi, nàng mang dép ra cửa, ngồi ở trong sân tiếp tục làm dép.
Nàng đã làm xong hai đôi.
Còn thiếu một đôi cho Nam Nhi.
Trong lúc nàng an tĩnh làm giày, Lưu Trường Thiệt lại đi ngang qua từ ngoài vào. Nàng tò mò nhìn đôi giày trong tay Chu Kiều Kiều.
“Kiều Kiều à, ngươi làm giày gì vậy? Sao không có gót vậy? Chỉ làm một nửa?”
Nàng đi tới. Ngồi xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều.
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều nói, “Chân của ta bị thương sưng lên, không đi vừa giày, nên ta chỉ có thể làm lại. Nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802419/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.