Chu Kiều Kiều đưa tay sờ sờ trên trán chỗ đang bị bao lại.
Thô ráp, sưng lên một cục, sờ một cái liền đau.
Nàng sẽ không tha thứ Chu Tiểu Diệu.
Nhưng sẽ không đem cảm xúc hiện tại biểu hiện trước mặt hai đứa bé, nàng cười cười, “ừm, nương biết, con đi múc cơm đi, nương xào một một ít đồ ăn rất nhanh sẽ xong.”
Miên Miên nhìn kỹ đôi mắt Chu Kiều Kiều một lúc lâu.
Xác định Chu Kiều Kiều không có khó chịu, lúc này mới yên tâm.
“Được.”
Chu Kiều Kiều xào đồ ăn xong, bưng lên bàn, ba mẹ con vui vẻ bắt đầu ăn.
Cơm nước xong xuôi, phí chân trời vẫn còn có một chút ánh sáng trắng.
“Miên Miên, con cùng Nam Nhi rửa chén, lại nấu chút nước để ban đêm rửa mặt, nương đi làm giá đỡ.”
“Được rồi, nương.”
Chu Kiều Kiều ngồi ở trong sân, động tác trên tay không ngừng, ngẩng đầu lên, nàng nhìn lấy chỗ gần mái hiên thấp nhỏ, ven đường cỏ xanh, hàng rào bao quanh chỗ đều có khói trắng dâng lên, một cảnh tượng khói bếp nhân gian an tĩnh bình an.
Xa xa, dãy núi vờn quanh, một mảnh màu xanh lục, cảm giác m.ô.n.g lung như cách một thế hệ.
Như tiên cảnh ở chốn thôn dã bình thường.
Nàng rất khó tưởng tượng, về sau không bao lâu nữa, người người chạy trốn, người trốn không được thì c.h.ế.t, nơi này sẽ trở thành một mảnh hoang vu.
Nàng lần nữa than nhẹ.
“Mình làm như thế nào để bảo vệ bọn nhỏ tránh được loạn thế này, an an ổn ổn lớn lên, trải qua hết quãng đời còn lại?”
Trong nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802407/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.