Chu Thành bệnh không phải một ngày hai ngày, bọn họ không nên không biết Chu Thành có thể ăn gì, không thể ăn gì.
Chính họ không chăm sóc tốt cho con, dựa vào cái gì trách mình? Chu Kiều Kiều vừa tức vừa ủy khuất, đáy mắt dâng lên nước mắt.
Nàng có lòng tốt, chẳng lẽ là sai rồi sao?
“Lão nhị, ngươi sao rồi?” Chu Đại Sơn vội vã chạy tới.
Sắc mặt đỏ bừng, như vừa chạy tám trăm mét.
Chu Tiểu Diệu lúc này đau đến không nói nên lời.
Chu Kiều Kiều trực tiếp kể lại chuyện đã xảy ra.
Chu Đại Sơn sợ hãi không chịu nổi.
“Lão nhị, ta đều nói không phải lỗi của Kiều Kiều, là đại tẩu của ngươi thần trí không rõ mới tạo thành cục diện bây giờ, ngươi sao có thể đ.á.n.h Kiều Kiều?”
Hắn ngồi xổm xuống, “Ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Chu Tiểu Diệu lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Chu Đại Sơn là đàn ông, biết cảm giác bị đá vào hạ bộ một cước, đối với hắn vừa tức vừa đau lòng.
Hắn thở dài nhẹ một tiếng, đứng lên, nhìn về phía Chu Kiều Kiều, nhưng khi chạm mắt với ánh mắt lạnh lùng của Chu Kiều Kiều, đáy lòng hắn lạnh lẽo.
“Kiều Kiều, huynh xin lỗi, huynh thay lão nhị xin lỗi với ngươi.”
“Không cần, may là ta không bị hắn đ.á.n.h c.h.ế.t, ta về sau sẽ không còn tự tiện lấy lòng các ngươi nữa.”
Nói xong, nàng nắm tay hai đứa bé, quay người trở về phòng.
Chu Đại Sơn nhìn bóng lưng muội muội, há miệng muốn nói xin lỗi…
Thế nhưng, hắn há miệng nhiều lần, vẫn không nói ra được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802399/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.