Trong mắt nàng ánh lửa bát quái bỗng nhiên bùng lên.Nàng muốn đi chia sẻ cho người khác ngay lập tức.
Chu Kiều Kiều không biết, dưới sự giúp sức của Lưu Trường Thiệt, chuyện nàng “muốn bán nữ nhi cho người ta làm thiếp” rất nhanh đã truyền ra trong thôn.
Nàng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà.
Vai nặng trĩu……
“Miên Miên, Nam Nhi.”
Nàng tiến vào sân, lập tức đặt hai cái giỏ xuống bãi cỏ trong sân, làm bẹp một mảng lớn cỏ xanh.
Ngay sau đó, Miên Miên và Nam Nhi từ trong nhà chạy ra.
Miên Miên nhìn thấy Chu Kiều Kiều bình an trở về, nhẹ nhàng thở phào, nỗi lòng lo lắng cũng giảm bớt.
Lại nhìn thấy hai giỏ đồ vật trên mặt đất, trong lúc nhất thời kinh ngạc há to miệng.
“Nương…… Đây đều là nương mua sao?”
Nương lấy tiền ở đâu ra mua những thứ này? Nam Nhi thì trên mặt vui vẻ, không để tâm.
“Nương, người mua nhiều đồ quá vậy, đôi giày này là cho chúng con sao?”
Nam Nhi vừa nhìn thấy đôi giày, liền đưa tay ra định cầm. Miên Miên nhanh nhẹn ngăn nàng lại.
“Nam Nhi, muội chưa rửa tay đâu, đừng làm bẩn.”
Không biết nương mua giày cho ai, nếu làm bẩn, nương chắc chắn sẽ tức giận.
Nàng chụm chụm đầu ngón chân, nàng cũng rất muốn đi đôi giày mới, đôi giày cỏ có chút hơi rộng, làm chân nàng bị tuột nhiều lần, có chỗ da bị rách lại bong vảy.
Chu Kiều Kiều cười cười, “Không sao đâu, đến đây, hai con ngồi xuống.”
Cỏ rất nhiều, rất dày đặc, nên trên bãi cỏ không bẩn.
Chu Kiều Kiều cũng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802368/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.