Sạu một chén trà.
Chu Kiều Kiều nghe tiếng ‘ba ba ba’ của Trương Hoài Ân bị đánh, cao hứng đẩy đám người xem náo nhiệt ra, ung dung rời đi.
“Chu Kiều Kiều, ngươi cái tiện nhân, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Chu Kiều Kiều không thèm để ý đến tiếng kêu gào của hắn. Đi trên đường, nàng cao hứng nhìn bên trái, nhìn bên phải.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một thị trấn nhỏ thời cổ đại, không giống với những nơi ở hiện đại có danh ‘cổ trấn’ nhưng lại đầy rẫy cảnh vật hiện đại.
Nơi này mọi thứ đều là sản phẩm thủ công, tinh xảo mà giá lại rẻ.
“Tiểu nương tử, ngươi xem một chút con chuồn chuồn với bướm bằng tre này, trẻ con thích nhất, mua cho con đi.”
“Bánh nhân đậu phộng ngon lắm, ba văn tiền một cái ~”
“Quạt lụa nhà thêu, tiểu nương tử xem thử ~”
Chu Kiều Kiều thích tất cả mọi thứ. Nhưng là…… Nàng lại nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch của mình.
Thôi vậy.
Hơn năm trăm văn tiền còn lại đều phải dùng vào việc sinh hoạt, không thể tùy tiện mua sắm.
Thế là, nàng đi đến sạp vải.
“Tiểu nương tử, muốn mua vải à?.”
Chu Kiều Kiều chỉ vào một khối vải thô màu xám đậm, “Cái này bán bao nhiêu tiền?”
Màu xám là màu nhuộm không thành công, chắc hẳn khá là rẻ.
“Ba mươi văn.”
“Rẻ hơn một chút đi, ngươi xem chỗ này đều bị bẩn……”
“Cái này…… Vậy thì hai mươi tám văn cầm lấy đi.”
“Hai mươi lăm văn đi, nếu được thì ta lấy luôn. Còn có chút vải vụn này, ngươi giữ lại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802367/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.