Thế nhưng là nàng vừa mới mài xong rìu, thì có quan sai tới cửa.
“Nhà này của Chu Kiều Kiều đúng không?”
Hai đứa bé nhìn thấy quan sai đến, lập tức chạy chậm trở về.
Mặc dù sợ hãi, vẫn là đứng ở hai bên trái phải của Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều trấn an các nàng một chút.
Sau đó mới nhìn về phía quan sai, “Là ta.”
“Có người tố cáo ngươi trộm cắp, hiện tại ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi.”
Chu Kiều Kiều không nghĩ tới Trương Hoài Ân thế mà đem chuyện này bẩm báo lên huyện nha, nàng cho là hắn chỉ đến gây sự thôi.
Tốt lắm, hắn đã dám làm như vậy, nàng không trả lại hắn một món quà lớn thì làm sao xứng với thời gian bị trì hoãn của mình? Miên Miên nắm lấy tay Chu Kiều Kiều, cả người run rẩy.
Chu Kiều Kiều ngồi xổm xuống, kéo hai đứa bé lại gần, dựa vào nhau.
“Nương đi trên trấn một chuyến, các con yên tâm, nương khẳng định sẽ bình an vô sự trở về, trong nồi còn có thừa cháo, giữa trưa các con ăn tạm.”
Hai đứa bé vốn rất sợ hãi. Nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của Chu Kiều Kiều, cũng dần dần cảm thấy an tâm.
Miên Miên khẳng định nói, “Nương, con sẽ chiếu cố tốt muội muội.”
Sau khi trấn an được các con, Chu Kiều Kiều đi theo quan sai cùng đến huyện nha.
Phía xa xa, Chu phụ, Chu mẫu nhìn thấy cảnh tượng này.
Chu mẫu khẩn trương hỏi, “Chuyện gì xảy ra? Quan sai kia vì sao lại mang Kiều Kiều đi?”
Chu phụ cũng không rõ.
Hắn suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802365/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.