Lúc này, nghe thấy động tĩnh, Trương Hi trở về.
Trương Hi cũng một mặt ngơ ngác nhìn ngôi nhà ‘trống rỗng’.
Trương Hoài Ân lập tức nhấc cổ áo Trương Hi lên, chất vấn, “Có phải nương ngươi lấy đi không? Đúng, Chu Kiều Kiều, nhất định là nàng ta lấy đi!”
Trương Hi bị dọa sợ, một câu cũng không nói ra được.
Lão thái thái thấy thế, vẫn đau lòng vội vàng kéo cháu trai ra khỏi Trương Hoài Ân.
“Con trai, vậy con nhanh đi tìm nàng ta lấy đồ đạc về đi.”
“Không được, đã Chu Kiều Kiều bất nhân, vậy cũng đừng trách con bất nghĩa. Ngày mai con muốn lên huyện nha tố cáo, không nhìn thấy nàng ta bị đ.á.n.h ba mươi đại bản, con nuốt không trôi cục tức này.”
Mà lúc này, Chu Kiều Kiều cùng hai cô con gái mới vừa dọn dẹp nhà xong, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần các nàng.
Căn phòng được thu thập mặc dù cũ nát, không có đồ dùng trong nhà, nhìn rất hoang tàn, nhưng được cái sạch sẽ, vẫn có thể ở được.
“Các con cũng vất vả rồi, ở nhà chờ đi, nương đi sang nhà hàng xóm tìm Vương nãi nãi mua mấy củ khoai lang, chúng ta tối nay ăn khoai lang tạm đỡ qua ngày.”
Hai đứa bé đều gật đầu.
Chu Kiều Kiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của các nàng, đi ra ngoài.
Nàng tùy tiện đi dạo quanh đó, sau đó liền mua bốn củ khoai nướng trở về.
“Ôi, các bảo bối, chúng ta quá may mắn, Vương nãi nãi đêm nay lúc nấu cơm t vừa vặn nướng mấy củ khoai lang vẫn chưa ăn, nương đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802364/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.