“Ngươi thu dọn đồ đạc, rồi đi đi.”
Chu Kiều Kiều giương mắt, thấy trên mặt Trương Hoài Ân hiện lên một tia thống khoái.
Nguyên văn bên trong sách, sau khi Trương Hoài Ân quyên quan vẫn luôn nghĩ cách bỏ rơi Chu Kiều Kiều, chỉ là Chu Kiều Kiều cảm thấy bị hưu bỏ rất mất mặt, một mực ở lại không chịu đi.
Hôm nay sự việc trộm tiền trong nhà mẹ đẻ bị tung ra, xem như cho hắn ta một cái cớ đường đường chính chính.
Chu Kiều Kiều đang muốn nói chuyện, dư quang khóe mắt nhìn thấy bốn người đi vào cửa.
Là mẹ chồng gánh cái cuốc, theo sau nhi tử tám tuổi cùng hai nữ nhi sáu tuổi tiến vào.
“Hoài Ân, có người nhắn lại, để con lập tức đi trên trấn một chuyến, có phải là con quyên quan đã được định rồi không?”
Lão thái thái trên mặt cười ra một đống nếp nhăn, mặt mày cười như một đóa hoa.
Đem cuốc đặt tại cửa phía sau, bà mới chú ý tới bầu không khí không trong viện của hai người đang không đúng lắm.
Bà vô thức mắng Chu Kiều Kiều một câu, “Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian múc nước cho Hoài Ân rửa mặt một chút? Không có mắt nhìn mà làm việc, chỉ biết ăn không ngồi rồi.”
Mặc dù Chu Kiều Kiều tại nhà mẹ đẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng ở trước mặt mẹ chồng lại nghe lời răm rắp, chưa từng ngỗ nghịch.
Bình thường lão thái thái nói chuyện cùng nàng liền giống như sai khiến nô tỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Trương Hoài Ân cao hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802358/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.