Nàng nằm sấp trên mặt đất, cố ý để lộ vết đỏ do đá làm rách để những người hàng xóm đang xem thấy rõ.
Điều này khiến mọi người đều đau lòng.
Bọn họ cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, Chu Kiều Kiều lúc trước ở nhà mẹ đẻ ‘ăn không của nhà mẹ đẻ, lấy không của nhà mẹ đẻ, thậm chí đôi khi còn trộm’, là bị bức hiếp.
Chu đại ca Chu Nhất Thủ đỡ Chu Kiều Kiều dậy.
Dù rất yêu thương nàng, nhưng nghĩ đến nhi tử đang chờ tiền cứu mạng ở nhà, hắn chỉ có thể cứng lòng, chỉ là vẫn muốn hỏi rõ ràng, “Muội nói Trương Hoài Ân dùng việc bán nữ nhi uy h.i.ế.p muội về nhà lấy đồ? Trước kia cũng là như vậy sao?”
Chu Kiều Kiều gật đầu, sợ hãi liếc nhìn Trương Hoài Ân.
Rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.
“Đại ca, muội thật xin lỗi…”
Nàng lại quay đầu nhìn về phía nhị ca, “Nhị ca, muội thật xin lỗi.”
Nhị ca gầy đến chỉ còn da bọc xương, xương gò má lồi lên, nhìn như bị bệnh nặng.
Kỳ thật, Cha cùng đại ca, nhị ca Chu gia đều là người rất chăm chỉ. Trong nhà trồng mười mẫu đất, còn thường xuyên đi trên trấn làm công kiếm tiền. Nếu không phải có Chu Kiều Kiều cô muội muội này lúc nào về nhà khóc lóc, nói không có cơm ăn, sau đó lấy tiền cầm lương thực, nhà bọn họ hẳn là là số một số hai giàu có trong thôn.
Nhưng chính là vì Chu Kiều Kiều, Chu nhị ca đến hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ.
Chu nhị ca cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.