Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đêm, Park Chanyeol ở trong phòng vẽ tranh một chút, Oh Sehun ngồi ở trên giường chơi người máy mới mua.
Cả ngày dài, cũng chỉ có lúc này thì một lớn một nhỏ mới có thể yên tĩnh lại.
“Baba, chừng nào ba mới vẽ xong? Con muốn nghe kể chuyện~~”
“Chờ thêm chút nữa ha~ Vẽ cho con cái đuôi nữa thì đại công cáo thành rồi!”
Thằng bé theo bản năng liền đưa tay ra phía sau sờ sờ mông mình: “Đuôi… Baba vẽ Bạch Cửu là quái thú sao?”
Park Chanyeol còn chưa kịp giải thích, một bóng người lại đột nhiên từ cửa chạy vào, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp chan chứa biểu cảm cực kỳ phấn khích, biểu cảm này nếu ở trên mặt của người khác thì nhất định là một tình huống sắp làm chuyện phạm pháp, nhưng nếu ở trên gương mặt vạn năm cũng như trẻ con của Lu Han thì lại như chẳng có chuyện gì.
“Sehun Sehun Sehun ~~~ Ngày hôm nay siêu thị giảm giá nên chú đã mua một hộp xếp gỗ lớn!! Mau tới đây chơi với chú đi!!”
Ánh mắt Oh Sehun sáng lên: “Tới ngay! Chú Xia Lo dạy Bạch Cửu xây pháo đài! Xây pháo đài!”
Xia Lo là cái gì vậy… Hình như cách phát âm của thằng bé này càng ngày càng loạn…
Đảo mắt, bộ manga Tiểu Bạch Cửu của Park Chanyeol đã vẽ tới chương mười hai rồi, những mẩu chuyện ngắn trong đó đều là những chuyện thật xảy ra trong cuộc sống thường ngày, Park Chanyeol định là vài ngày nữa, chờ sau khi làm xong thủ tục cho Oh Sehun đi nhà trẻ, cậu sẽ mở tài khoản weibo để đăng truyện nhiều kỳ này lên mạng thử xem sao. Trong truyện là một baba lơ mơ tên A Chan, có một đứa con trai mềm mềm đáng yêu tên Tiểu Bạch Cửu, còn có những nhân vật thỉnh thoảng xuất hiện, A Soo chính trực—— tuy rằng bản thân Do Kyungsoo không mấy hài lòng với cái “danh hiệu” mơ hồ này… Trong vài chương gần đây còn có thêm những nhân vật mới là anh A Myeon giàu có đẹp trai, thầy giáo Lu Lu nhiệt tình hài hước, và còn có bác sĩ Baek “tuy rằng hung dữ với baba nhưng thật ra rất thích hai ba con chúng ta”.
“Chanyeol, qua đây giúp tôi một tay được không? Nhiều đồ quá tôi cầm không hết…”
Byun Baekhyun thò đầu vào trong phòng của Park Chanyeol, tóc trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt, đứng ở đó thở hổn hển, bên chân là một đống đồ đạc lỉnh kỉnh… Anh Lu Han là người không có nghĩa khí! Về tới nhà liền chỉ muốn Sehun mà không thèm quan tâm mình nữa! Lần sau sẽ không đi siêu thị với anh đâu!
“Tới ngay! Wow~ Baekhyun, sao cậu mệt dữ vậy?” Bàn tay to vuốt vuốt đầu Baekhyun một chút, đang yên ổn, con người nhỏ bé kia lập tức dựng lông lên.
“Nói bao nhiêu lần rồi! Đừng có vuốt thẳng tóc tôi như vuốt lông chó!”
Park Chanyeol hăng hái cầm một túi đồ ăn đi vào nhà bếp, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Tóc Baekhyun còn dễ chịu hơn lông chó nhiều~~~ Tóc mềm mềm vừa nhìn đã muốn sờ vào~”
“… Tôi cảm ơn cậu nha…” Lời này nghe sao cũng không giống như là đang khen ngợi người khác =v=.
“À~ Phải rồi, tôi mua bóng đèn trong nhà bếp rồi, cậu thay thử đi.”
“Làm người cao nhất trong nhà nên không thể từ chối trách nhiệm~~!”
“==+ Đừng có khoe khoang! Chẳng phải chưa tới ba mươi tuổi thì vẫn còn cao lên được sao. Tôi cũng có cơ hội cao 185 đó!”
“Ừm~ Tôi cảm thấy bác sĩ Baekie hoàn toàn có thể cao được 185.” Park Chanyeol vừa nói vừa lấy tay đo khoảng chênh lệch giữa cả hai: “Nguyện vọng của cậu nhất định sẽ thành hiện thực. Ah ha ha…”
Nhìn thấy bộ dang Byun Baekhyun sắp vung nắm đấm về phía mình, Park Chanyeol lại muốn vươn tay làm rối tóc của cậu ấy rồi —— nhưng mà lần này nhịn được, bởi vì bác sĩ Baek đánh người đau dữ lắm =口=.
“Ê~ Ê~ Đừng có đánh! Tôi không lôi cậu ra đùa nữa là được. Ah ha ha ~~~ tôi thay bóng đèn, thay bóng đèn ~~”
Trốn khỏi ánh mắt căm tức của Byun Baekhyun, Park Chanyeol xách một cái ghế qua đứng lên đó, sau đó phát hiện thay bóng đèn cũng không có gì phức tạp, phức tạp là phải tháo chụp đèn ra trước.
“A… phải vặn từng con ốc ra, hơi phiền toái một chút~~” Vì Park Chanyeol đứng ở trên ghế, Byun Baekhyun vừa vặn chỉ tới bắp đùi của cậu, bộ dạng ngửa cổ lên thoạt nhìn rất đáng yêu.
Vì vậy người nào đó lần thứ hai thừa cơ hội xoa đầu Baekhyun một cái: “Bác sĩ Baekie, làm ơn đưa dùm cái tua vít~”
“Tôi nói lại lần nữa! Đừng có sờ đầu của tôi!”
“Tôi ko phải thú cưng của cậu…” Giận đùng đùng mà xoay người đi, Byun Baekhyun hoàn toàn không biết giọng của mình lúc nói những lời này —— quả thật giống y như Tiểu Bạch Cửu, cũng đáng yêu như vậy.
“Nếu như Baekhyun mà là thú cưng… Phải là chó hồ ly a~~”
Nhờ vào phúc của chỉ số thông minh của anh Park, cậu ấy dĩ nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người mà dời trọng tâm sang chỗ khác.
“Chú Xiao Lu thích màu đỏ đậm, nóc nhà dùng màu đỏ có được không?”
“Con thích màu gì thì dùng màu đó~”
Lu Han đang vui vẻ xếp gỗ với Oh Sehun, đột nhiên nhớ tới hôm nay trong trường rốt cuộc đồng ý xếp cho thằng bé thứ hai này vào lớp chồi, thì lại hỏi: “Sehun a, được đi nhà trẻ có vui không?”
Ngừng động tác trong tay lại, bộ dạng chăm chú suy tư, qua vài giây, lại gật đầu.
“Baba nói trong nhà trẻ có rất nhiều đồ chơi, còn có bạn học nữ xinh đẹp!”
=口= Cậu không thể dạy con cậu tốt một chút sao Park Chanyeol!
“Ừ… Thật ra không chỉ có những thứ này…”
“Còn có cái gì? Còn có bạn học nam đẹp trai sao?”
… Lời này… Cũng đúng nữa…
Nhưng mà trọng điểm là thằng khốn baba của nó không nên truyền cho bạn nhỏ lòng dạ của mấy ông chú biến thái, sau đó để nó mang theo tâm trạng không bình thường này mà đi nhà trẻ…
Bên kia, Byun Baekhyun từ phòng vệ sinh đi ra, mang đồ nghề đưa cho Park Chanyeol:
“Này, đem tua vít lại rồi.”
“Xem ra phải làm phiền cậu giúp tôi cầm chụp đèn và ốc vít rồi. Sao lại có nhiều ốc vít như vậy…”
“Ừ, được.”
Xoay xoay, vặn vặn. Từ góc nhìn của Byun Baekhyun chỉ có thể thấy được bờ vai và cánh tay gầy teo của Park Chanyeol, mái tóc vàng cong cong nằm lộn xộn trên đầu, hai lỗ tai thật to.
Sao trước đây không chú ý tới, thì ra cậu ấy cũng đẹp mắt như vậy…
Hình như ngay từ đầu đã lệch về quan điểm cậu ấy là một phụ huynh hư hỏng chuyên ngược đãi con mình… Phư~ mặc dù bây giờ đã biết thật ra là cậu ấy không biết cách chăm sóc con… Tuy rằng còn chuyện quan trọng hơn, kỳ thực cậu ấy là một tên ngu ngốc, cho dù muốn cố gắng chăm sóc Sehun kỹ lưỡng vẫn cứ dính vào đủ thứ xui xẻo như cũ…
“Bóng đèn thay xong rồi ~~ A… Thật là phiền~ Còn phải gắn chụp đèn lại. Trời ơi! Mấy cái đầu ốc vít này cũng quá nhỏ rồi…”
“Cậu cẩn thận đó!”
Cong người lại, đồng thời còn muốn ngẩng đầu híp mắt vặn ốc vít vào chỗ cũ, lại phải nâng chụp đèn, nếu như ngã xuống thì xong đời… Vóc dáng một mét tám mươi mấy của Park Chanyeol đứng trên một cái ghế nhỏ hình vuông vốn có chút bấp bênh, còn muốn dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo để xoay ốc vít thì lại càng khó khăn. Byun Baekhyun ở bên dưới cũng không nhàn rỗi, bộ dạng như con gà mái mẹ giương cánh tay lắc bên trái, nghiêng bên phải theo Park Chanyeol —— khiến chuyện không cần chút kỹ thuật nào lại tràn đầy cảm giác hồi hộp vô hình.
“Chanyeol a, anh Lu Han vừa nói với tôi, thứ hai này Tiểu Bạch Cửu có thể đi nhà trẻ rồi ~”
“Ơ? A~~ Vậy thì tốt quá ~~~… A~ thắt lưng đau quá… Chờ nó vào nhà trẻ thì tôi cũng có thể đi tìm công việc đàng hoàng rồi, cũng có thể tiếp tục vẽ manga. A~ phải rồi Baekhyun, đợi lát nữa cho cậu xem manga mà tôi vẽ, lấy Tiểu Bạch Cửu làm hình mẫu, không phải tôi khoe khoang chứ đáng yêu lắm đó!”
“Ai~ Cậu cẩn thận một chút…” Thấy Park Chanyeol nghiêng vầ phía bên phải của mình một chút, Byun Baekhyun vội vàng đưa tay đỡ một chút: “Đó cũng là con của cậu đáng yêu, không có liên quan tới cậu nhiều.”
“Cậu khen tôi một chút thì sẽ chết sao? Thật là… A A~ Thật là phiền mà! Con con ốc này vặn mãi mà không vô!”
Thật ra là chưa vặn được con ốc nào vô…
Bực bội mà kêu rên vài câu, Park Chanyeol thở dài, tùy tiện phủi một cái, con ốc trong tay “véo~” một tiếng liền bay ra ngoài.
Theo bản năng liền đưa tay ra chụp lấy, đã quên chụp đèn còn chưa vặn ốc xong nên lung lay sắp đổ. Vì vậy, lại đưa tay ra cầm chụp đèn, thế nhưng dùng sức quá mạnh nên cả người đều ngửa về phía sau. Byun Baekhyun cũng luống cuống. Trời ạ! Nếu như té xuống sẽ biến thành người đần độn đó! Chanyeol vốn không thông minh rồi! (Cái gì…)
Vì vậy Byun Baekhyun ném ốc vít trên tay xuống, ôm thật chặt hai chân Park Chanyeol không cho cậu ngã về phía sau, bao nhiêu sức lực từ thời còn ngậm ti mẹ đều lôi ra dùng hết.
… Vài giây đồng hồ sau, hai người rốt cuộc tìm được điểm thăng bằng.
“Bộ cậu ngu ngốc sao… Con mẹ cậu Park Chanyeol! Cậu nhất định là người ngu ngốc!!”
Tiếp theo, một giọng nói trầm thấp truyền xuống đầu Byun Baekhyun: “Baekhyun, có thể buông lỏng ra một chút không… Có hơi đau á…”
Yên lặng quay đầu liếc mắt một cái, Byun Baekhyun lập tức hoảng sợ khi phát hiện, ở cửa phòng bếp, thình lình xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc của Lu Han và Oh Sehun đang ôm một cái nhà gỗ.
Bởi vì sợ Park Chanyeol lại đứng không vững, ChanBaek hai người vẫn duy trì trạng thái ôm nhau. Hai tay Park Chanyeol nâng chụp đèn, hai tay Byun Baekhyun vẫn ôm bắp đùi Park Chanyeol, đầu… cắm ở bên hông Park Chanyeol.
Người bên trên thoạt nhìn như một chiến sĩ cách mạng, còn người bên dưới thì rất giống diễn viên trong mấy vở kịch lâm li bi đát…
Vở kịch tương ái tương sát + ngược luyến tình thâm ư…
Lu Han cảm thấy nếu mình tiếp tục nhịn nữa thì nhất định sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới này chết vì nhịn cười.
Thấy miệng Byun Baekhyun mở ra khép lại cả nửa ngày cũng không nói được một chữ, bạn nhỏ chính trực hiền lành tên Oh Sehun rốt cuộc đợi không nổi nữa:
“Chú Baekie đang ăn cái gì sao? Bạch Cửu cũng muốn ~~~!”
Ăn, cái gì?
Quay đầu lại, bỗng nhiên có vật gì đó đập vào mắt mình… Vật nằm dưới dây nịt…
ĐM ĐM ĐM!!
Lu Han đứng ở đó, rốt cuộc nhịn không được mà cười “Mu ah ha ha ha” muốn rớt cằm.
“Chú Xiao Lu đang cười cái gì vậy? Nói cho Bạch Cửu biết đi! Bạch Cửu cũng muốn cười ~~!!”
“Ha ha ha ha… Bảo bối, cái này chỉ hiểu thôi chứ không diễn đạt bằng lời được. A ha ha ha ha… Dù sao thì cái kia con cũng không thể ăn được đâu. A ha ha ha…”
“Ya!! Anh Lu Han!!”
Rốt cuộc từ trên ghế đi xuống dưới, Park Chanyeol nhìn thấy Byun Baekhyun đứng bên cạnh bị một đám mây đen bao phủ, buồn cười mà đặt câu hỏi: “Này, sao mặt cậu lại đỏ lên?”
Anh bạn lùn lùn kia nhón chân lên, không chút lưu tình mà gõ lên đầu Park Chanyeol một cái: “Mặt đỏ không được sao? Phạm pháp sao? Chẳng lẽ cậu muốn kêu chú cảnh sát lại bắt tôi đi sao!?!?”
Nói xong cũng nghênh ngang mang theo đám mây đen bỏ đi (A lầm rồi, trở về phòng.)
“Người này ~~ sao lúc nào cũng dễ nổi cáu như vậy?~~”
“Chú Xiao Lu, chú đừng cười nữa~~~”
“Đừng cười nữa, chơi với Bạch Cửu đi~~~”
“TAT Ang~ Ang~ Chú Lu là người xấu. Không nói cho Bạch Cửu nghe chuyện mắc cười cũng không chơi với Bạch Cửu!!”
Ngày mai. AM730.
“A A A!!”
“ĐM ĐM ĐM!!”
“Trời ơi! Đã bảy giờ rưỡi rồi!!”
Byun Baekhyun đứng ở ở bên cạnh máy nướng bánh mì trong nhà bếp, vẻ mặt nhàn nhã nướng bánh.
“Mau đứng lên đi con trai. Ba con bị muộn nữa rồi!!”
“… Baba ngu ngốc…”
“Con đó! Tiểu tử thối, mau đứng lên! Ngày hôm nay lại đến trễ nữa thì tháng này sẽ không có tiền thưởng, sẽ không có tiền mua Transformers cho con đâu!”
“… Con dậy rồi!”
Thong thả vênh váo mà rót cho mình một ly cà phê, trên mặt Byun Baekhyun là một nụ cười quái dị.
“Tiểu Bạch Cửu, con xong chưa?! Chuẩn bị xuất phát!”
“Chờ một chút! Chờ một chút! Quần… con chưa mặc quần xong!”
“Ding ~~” máy nướng xong bánh mì nên phát ra âm thanh trong trẻo. Quét một lớp bơ và mứt trái cây, Byun Baekhyun cầm bữa sáng ngon miệng đến phòng của Park Chanyeol.
“Này!” Bánh mì đưa đến trước mắt Chanyeol, lại đột nhiên chuyển đổi phương hướng: “Cho con của cậu.”
Vừa nghe nói có đồ ăn, Oh Sehun vội vàng tung tăng vọt tới: “Yeah! Bạch Cửu khỏi phải đói bụng! Baba, ba đừng giành ăn của con nha. Bữa sáng con có thể ăn nhiều lắm~~”
Người cao to trước mắt lập tức xìu xuống: “Baekhyun tốt bụng~~~ Có phần của tôi không…”
Byun Baekhyun nhịn cười: “Không có.”
“Vậy tại sao Tiểu Bạch Cửu thì có!” Tôi không phục!
“Không chỉ có ngày hôm nay, sau này mỗi ngày chú đều làm bữa sáng cho con nha~”
“Hay quá!! Chú Baekie tốt nhất!”
Park Chanyeol tội nghiệp mà kéo kéo tay áo Baekhyun: “Chú Baekie, tôi cũng muốn…”
Đứng thẳng người, mặc dù không cách nào phủ nhận chuyện dù mình đứng như vậy vẫn lùn hơn Park Chanyeol rất nhiều, nhưng đây không phải là trọng điểm =v=!
Byun Baekhyun cố gắng để giọng nói của mình nghe rất tàn ác và hùng hồn:
“Đây là nghiêm phạt vì cậu là người ngu ngốc còn liên lụy tôi trở thành người ngu ngốc, hại anh Xiao Lu cười rớt hàm!!”
“Không thể nói như vậy a… Baekhyun! Ê~ Baekhyun!!”
Bạn nhỏ Oh Sehun đứng xem từ đầu tới cuối nhưng lại trưng ra vẻ mặt hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà mặc kệ, mỗi ngày có đồ ăn sáng nóng hổi để ăn là hay nhất~
————————————————————————

Chó hồ ly
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.