Vô Thần bị hành động của nàng làm cho đứng hình khoảng hai ba giây, sau đó hắn chợt cười, một tay lau đi vết nước bọt, tay kia thả ra rồi bóp vào cái cổ trắng nõn của nàng, hắn bóp mạnh đến mức khiến Tiểu Tuyết phải nhăn mặt lại vì đau đớn. Vô Thần cười gằn, không chút hảo ý nói:
"Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Tiểu Tuyết nghe vậy nàng cố sức nở một nụ cười khinh bỉ, nói:
"Nếu có thể thì ngươi đã sớm làm chứ không cần phí sức như vầy..." Vô Thần nghe vậy lại ngửa đầu cười, cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, đến mức hắn vô thức thả Tiểu Tuyết ra. Sau khi cười một hồi lâu, hắn mới cúi đầu xuống mở miệng:
"Ngươi nói đúng, nếu có thể thì ta đã sớm giết ngươi, nhưng thật đáng tiếc....ngươi còn có công dụng khác..." Vô Thần có chút tiếc nuối nói, dĩ nhiên cũng chỉ là nói cho oai vậy thôi chứ cho thêm mấy vạn cái lá gan nữa thì hắn cũng chả dám thực sự giết nàng ta. Bởi vì nàng ta chính là người được Thời Gian đại nhân chọn trúng, không những vậy còn học được cách điểu khiển thời gian, điều này nói rõ nàng ta rất được ngài ấy coi trọng. Hắn mà dám giết cô ta thì đừng nói là trạng thái toàn thịnh, dù là có hấp thụ được thế gian hết thảy Bản Nguyên, hết thảy vị diện cũng như hết thảy sinh mệnh cũng sợ không bằng một cái hắt hơi của ngài ấy.
Ngài ấy mà thật sự ra tay thì chỉ có Hắc Long đại nhân và Không Gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767619/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.