Đi vào trong phòng, một mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí khiến Trịnh An Vy có chút bình tâm lại còn Vô Thần thì vẫn như cũ. Bên trong mọi thứ được bày trí rất cẩn thận, một cái giường lớn ở giữa, bên cạnh là một tủ sách nhỏ có vài cuốn sách đã được đặt trên đó. Bên cạnh cái giường là một bộ bàn ghế bằng gỗ được điêu khắc khá tinh xảo, trên cái bàn còn đặt một tờ giấy gì đó. Ngoài những thứ đó ra thì đối diện với cửa phòng là một cái cửa giấy khác, Vô Thần đi tới mở ra thì để lộ ra một cái hậu hoa viên được trồng rất nhiều hoa với hai cây táo lớn được trồng ở hai góc của hậu hoa viên. Ở góc phải còn có một cái hòn non bộ đang róc rách chảy nước như một dòng suối nhỏ dẫn thẳng vào hậu hoa viên khiến khu vườn như bị ngăn cách thành hai thế giới. Bên trên dòng suối nhỏ đó là một cây cầu bằng trúc bắc từ bên này qua bên kia, bên trong dòng nước đôi khi còn có thể thấy được vài con cá đang đuổi bắt nhau.
Hậu hoa viên là ngoài trời vậy nên chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thấy được bầu trời ban đêm được mặt trăng màu bạc kia thắp sáng lên trông vô cùng đẹp đẽ.
"Thấy thế nào?" Vô Thần bất chợt hỏi, Trịnh An Vy nghe vậy liền giật mình rồi bối rối cúi đầu xuống, nàng đáp:
"Tốt...tốt lắm..." Giọng nàng lí nhí như muỗi kêu nhưng Vô Thần vẫn nghe rõ, xoa đầu nàng một cái rồi cười nói:
"Đừng lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767613/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.