"Hắc, quân cờ của ngươi chết rồi kìa..." Một giọng nói vang lên giữa không gian tối đen, giọng nói như xa xăm nhưng cũng thật gần, thật già nua nhưng cũng thật trẻ trung.
"Vậy sao? Không phải ngươi sắp xếp đoạn thời gian đó cho nó sao? Tiếp theo sẽ là gì ngươi không biết sao?" Lại một giọng nói khác vang lên không rõ nam nữ.
"Cũng phải...." Giọng nói lúc nãy lại vang lên giữa không gian rồi sau đó cả hai cùng im lặng, không gian lại một lần nữa trôi vào lặng thinh.
Trở lại với Vân Gia, Nguyệt nhìn thi thể không đầu của Nguyên Du, trong lòng nàng không còn chút cảm giác xót thương nào, hay đúng hơn nàng ép mình không được thương xót hắn. Nhìn lại thi thể người mình từng yêu lần cuối, nàng nhắm mắt quay đi, trong lòng đoạn tơ hồng cuối cùng đã đứt đoạn. Nàng tự thề là sẽ tự tay giết hắn, nhưng sau khi hoàn thành nàng lại không thể cảm thấy chút vui sướng nào mà ngược lại, chỉ có sự khó chịu luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
"Mùi vị trả thù thế nào?" Vân Nhược Hân đi ra từ một góc tối, khuôn mặt nàng không có băng lãnh, cũng không có tức giận, cũng không buồn bã chỉ có sự hờ hững, tựa như cái chết của Nguyên Du không hề ảnh hưởng chút nào tới nàng vậy. Nguyệt hơi quay đầu, nữ nhân này có vẻ như đi cùng Nguyên Du lúc nãy, hơi hiếu kì, nàng hỏi:
"Ngươi không hận ta đã giết hắn sao?" Vân Nhược Hân nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:
"Không....Ta nghĩ ngươi mới là người nên hiểu tâm trạng của ta chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767608/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.