Nguyên Du nhìn mỹ nhân, mỹ nhân cũng nhìn hắn, bốn đôi mắt nhìn nhau, vẫn là hai con người ấy nhưng khung cảnh và vị thế đã khác xa nhau. Vân Nhược Hân nghe được cái tên Nguyệt tâm trạng liền cảm thấy vô cùng rối bời, bởi nàng biết chính người này mới là người Nguyên Du yêu nhất nhưng cũng là người hắn hận nhất, là người đã trao cho hắn nụ cười, nhưng đồng thời cũng là người đã lấy đi thứ đó. Nàng không biết mình nên bày ra vẻ mặt thế nào khi đối diện với cô ta, nhưng nếu nàng nhớ không lầm thì Nguyên Du nói cô ta đã chết rồi, vậy bây giờ người đang đứng đó là ai? Nguyên Du và Nguyệt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nàng lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí trầm mặc này:
"Lâu rồi không gặp, Nguyên Du." Lời nói đó như đánh thức hắn dậy, hai mắt của hắn đã có chút thần thái. Nguyên Du thu hồi vẻ thất thố của mình, vẫn như cũ bày ra một nụ cười nhẹ, vô cùng bình thản đáp:
"Phải, cũng khá lâu rồi." Tuy lời nói rất bình thản nhưng chính giọng nói lại bán đứng hắn, nó đang run rẩy chứng tỏ trong lòng Nguyên Du đang có sóng to gió lớn. Nguyệt nghe hắn cố gắng chống chế như vậy cũng chỉ nở một nụ cười khinh bỉ, một nụ cười chỉ khi đứng trước mặt tên bội bạc này mới xuất hiện. Nguyên Du thấy nụ cười khinh bỉ đó, nụ cười nhẹ trên khuôn mặt hắn vẫn một mực giữ nguyên, nếu một kẻ đáng chết như hắn còn được sống lại thì không lí nào nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767607/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.