Nguyên Du vừa ra lệnh, Linh Tổ liền không chút chần chờ mà lao lên như những bóng ma, hoàn toàn không còn chút gì là vẻ ngây thơ lúc mới gia nhập, nếu có thì chỉ là sự máu lạnh và khuôn mặt vẫn còn đọng lại ngây thơ mà thôi. Bọn chúng cùng một lúc đeo lên một cái mặt nạ đen chỉ chừa lại hai con mắt rồi nhất tề rút ra chủy thủ bên hông xông tới.
Đám sát thủ bên kia vốn đang tái mét mặt mày nhưng thấy kẻ đang xông tới chỉ là một đám nhóc nên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thậm chi còn cười nhạo mà quên béng đi mất lúc nãy bọn chúng đã sợ hãi thế nào. Trái với vẻ khoái trá của đám kia thì Linh Tổ lại rất im lặng, chỉ một mực lao đến, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm hoặc có lẽ là đã bị cái mặt nạ kia che đi mất cảm xúc thực sự. Một cô gái không đi cùng đám nhóc mà đứng bên cạnh Nguyên Du, thấy hơi kì lạ hắn hỏi:
"Không muốn luyện tay nghề sao? Dù sao việc gì lâu ngày không làm thì trình độ cũng sẽ đi xuống." Đây không ai khác chính là Tứ Lang hay còn gọi là Lam Vân, nàng cũng xém chút trở thành tổ trưởng của Linh Tổ nhưng trong vòng cuối cùng do bị trễ hơn một nhịp nên thất bại, thành ra chỉ có thể an phận làm tổ viên.
"Không cần thiết, một con voi đè chết một con kiến không có gì đáng tự hào cả. Vả lại, nếu ta ra tay thì mọi chuyện lại đơn giản quá." Nguyên Du nở một nụ cười đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767596/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.