Bước ra khỏi Vân gia, hơi quay đầu nhìn lại hắn thấy một cảnh tượng thật sự ấm lòng. Dù là người già, trẻ em, kẻ tàn phế hay bất cứ thể loại người nào cũng có thể nở một nụ cười, vô cùng ngay ngay ngắn ngắn xếp hàng nhận thức ăn hay thậm chí hắn còn có thể thấy họ còn nhường cho kẻ bị nặng hơn. Đám người của Nhân Tổ Địa Tổ dù là lần đầu làm chuyện này nhưng ai cũng rất thành thạo, cũng nở một nụ cười đón tiếp họ. Không gian tĩnh lặng, u ám, đổ nát của Vân gia nhất thời vì việc này mà sáng hẳn lên trong mắt Nguyên Du, hắn thấy được một thứ mà hắn có lẽ sẽ mãi chẳng bao giờ lại có thể cảm nhận, đó là hơi ấm của tình người.
"Nguyên Du ca, có gì sao?" Lâm Vũ Thần không biết từ đâu đi tới bên cạnh hắn. Vốn hắn đang đứng từ xa nhưng thấy Nguyên Du mãi nhìn lấy khung cảnh bên trong mà không có hành động gì nên hơi có nghi hoặc. Nguyên Du bị Lâm Vũ Thần kêu tỉnh, ngay lập tức đôi mắt đã có lại thần thái, hắn quay đầu, vẫn nở nụ cười như thường ngày, và vẫn là lời thoại quen thuộc đó:
"Không có gì." Lâm Vũ Thần nghe thế nhưng không tin thế, ở cũng được hơn một tháng, một số thứ đặc biệt Nguyên Du hay làm hắn cũng hiểu đôi chút. Khi Nguyên Du đáp không có gì thì chắc chắn đang có chuyện gì đó đang xảy ra, hoặc ít nhất là cũng có chuyện lớn bé gì đó.
"Không cần nghi ngờ, thật sự không có gì." Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767595/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.