Mặt trời vừa trồi lên từ sau rặng núi cũng là lúc một cơn bão chuẩn bị bắt đầu.
Nguyên Du đứng trên một đỉnh núi, tay chắp sau lưng, bóng của hắn trượt dài trên mặt đất. Đôi mắt của hắn nhìn lấy mặt trời đang chậm rãi nhô cao, trong đôi mắt ấy chứa một chút nhớ nhung, một chút xa xăm, một chút lạc lõng và mất phương hướng. Sau lưng hắn là Lâm Vũ Thần và Vân Nhu Linh, hai người nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một chút cảm xúc không thể tả, nó như nghẹn ngào nhưng cũng như đồng cảm.
"Có chuyện gì sao, đại ca?" Lâm Vũ Thần thấy Nguyên Du một mực trầm mặc nhìn lấy mặt trời không khỏi lên tiếng hỏi. Mấy ngày nay ở gần hắn cũng cơ bản nắm chắc được tâm lí của Nguyên Du, miễn là đừng chọc điên hắn thì mọi chuyện đều dễ nói, miễn là người của hắn thì khỏi phải lo bị hắn vô cớ chém chết. Nguyên Du nghe câu hỏi tựa như tỉnh lại từ giấc mộng, lắc đầu nói:
"Không có gì." Lâm Vũ Thần nghe vậy thì biết vậy, cũng không hỏi thêm cái gì. Nguyên Du lúc này quay mặt về một hướng, khuôn mặt giãn ra, giọng nói trở về như thường ngày.
"Cũng một khoảng thời gian ngươi chưa trở về nhà, phải không?" Nguyên Du nhìn Lâm Vũ Thần cười nói. Lâm Vũ Thần cũng chỉ cười theo, nói:
"Nhà? Thật sự nếu không có cha mẹ và đại ca ở đó thì còn lâu đệ mới về." Nguyên Du cười không nói, dẫn đầu đi xuống núi. Hôm nay Lâm gia sợ phải đón lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767585/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.