"Không thể nào! Làm sao cô ta có thể thắng chứ! Dựa theo thời gian tính toán thì người thắng phải là ta mới đúng!" Vân Tiêu hiển nhiên không thể chấp nhận kết quả này, kêu lớn. Không để Nguyên Du phải mở miệng Vân Uyên đã chậm rãi nói:
"Ý ngươi là ngươi cũng tìm thứ này?" Trên tay nàng xuất hiện một lá cờ nhỏ, đúng là thứ Vân Tiêu đang tìm, thấy nó hắn không thể tin kêu lên:
"Làm sao ngươi có thể đem nó ra khỏi pháo đài!?" Nguyên Du đứng một bên ngắm trời ngắm đất, nói:
"Ta chỉ nói làm mọi cách tiêu diệt hoặc lấy được lá cờ trên đỉnh, ta chưa hề nói không thể đem lá cờ dời đến vị trí khác." Vân Tiêu nghe vậy liền cứng họng, đúng là hắn chưa từng nói không thể đem lá cờ ra chỗ khác. Nghĩ tới mình hao bao nhiêu tâm tư mà không đổi lại được gì khiến cho hơi thở của cậu nặng nề hơn, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, mặt cúi gằm xuống đất nhưng rồi cũng nhanh chóng buông ra, thua là thua, vẫn là nên rút kinh nghiệm thì hợp lí hơn.
Kì thực từ khi Vân Tiêu bày ra kế hoạch tiêu diệt nàng thì nàng cũng đã có kế hoạch tiêu diệt cậu. Từng nước đi, từng cử động, thậm chí ngay cả chuyện nàng đích thân lâm trận cũng chỉ cho một mục đích - dụ được tên kia ra khỏi pháo đài. Vị trí pháo đài của nàng là ở trong rừng vậy nên lá cờ có biến mất cũng chẳng ai biết cả, thậm chí để đề phòng sai sót nàng còn đổi lá cờ của mình thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767584/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.