Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc, trong tầm mắt hai người xuất hiện một đám tu sĩ, số lượng khoảng vài chục người đang đứng trước một cửa hang động khổng lồ chiếm gần nữa

ngọn núi lớn...

Một mùi hương thơm ngát lan truyền vào mũi hai người Lạc Thần, mùi thơm từ trong hang động phát ra...

“Có linh dược!” Lạc Thần và Tô Mị liếc nhau, trong đầu cùng dâng lên ý nghĩ...

Đám đông tu sĩ không đấu đá cạnh tranh, trái lại hết sức phối hợp đứng cùng một chỗ nhìn một thanh niên đang thao thao bất tuyệt...

“Chư vị, trong hang động có Linh Dược, tuy vẫn chưa xác định được đẳng cấp cụ thể là chủng loại gì..” Thanh niên ung dung nói tiếp:

“Bất quá bên trong có một gia hỏa yêu thú Ngũ Giai Trung Kỳ canh giữ, chắc hẳn không phải vật phàm!”

“Ngũ giai trung kỳ?” Đám người một mặt ngưng trọng, yêu thú Ngũ giai trung kỳ tương đương với Hóa Thần Trung Kỳ, dễ dàng nghiền ép bất kỳ tu sĩ nào ở đây...

Người thanh niên tiếp tục nói: “Vì thế Tống mổ mạo muội đứng ra hợp sức. chư vị, cùng nhau tiêu diệt Yêu Thú, về phần Linh Dược, trong chúng ta ai ra giá cao nhất sẽ đạt được, số tiền đó sẽ chia đều toàn bộ cho chư vị có mặt tại nơi này!”

Đám người nhìn nhau gật đầu, phân chia như vậy cũng xem như hợp lý...

“Mọi sự nghe theo phân phó của Tống công tử, hy vọng chúng ta ra trận thắng lợi, mỗi người đều có thu hoạch!” Một tu sĩ chắp tay đồng ý nói...

“Đúng vậy, Tống công tử là người của Thất Cấp Thế Lực, tại đây uy tính không ai sánh bằng!” Đám đông tu sĩ vội vàng lên tiếng phụ họa...

Mà Lạc Thần nghe đến đây, thất vọng lắc lắc đầu, một gốc Linh Dược hoàn toàn không lọt nổi mắt hẳn, huống hồ lại phải phân chia cho nhiều người như vậy?

“Chúng ta đi!” Hắn quay sang Tô Mị nói, định mang theo nàng rời khỏi...

“Khoan đã!” Tống công tử đột nhiên lên tiếng, trong mắt lấp lóe nhìn chăm chằm Tô MỊ...

Mà đám đông rốt cuộc cũng phát hiện hai người Lạc Thần, nhìn thấy hắn vậy. mà nắm tay Bách Hoa Tông đại thánh nữ dáng vẻ vô cùng thân mật, trong mắt không ít nam tử lóe lên một tia ghen ghét...

“Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua!” Lạc Thần đành phải lên tiếng...

“Vị đạo hữu này, tu chân giới vốn lòng người khó dò, ngươi đã phát hiện Linh Dược trong động phủ, để tránh có người ngư ông đắc lợi, chỉ có thể gia nhập cùng chúng ta!” Tống công tử hết sức đường hoàng nói, trong ý tứ rõ ràng ám chỉ sợ Lạc Thần nhân lúc cháy nhà cướp của...

Hắn mặc dù biết Thành Tích Khảo Hạch của Lạc Thần không tâm thường, nhưng bên mình có vài chục tu sĩ, cảm thấy chẳng ngại ngần hắn chút nào...trái lại có thể nhân cơ hội chèn ép thiên tài mới nổi này một chút...

Lạc Thần trong mắt lóe lên, người này là đang muốn làm khó mình sao?

“Tống công tử nói đúng, gia nhập cùng chúng ta, có thể phân cho ngươi một phần!” Đám đông tu sĩ theo sau Tống công tử lên tiếng phụ họa...

Cả đám khi nói chuyện vẫn không rời mắt khỏi Tô Mị, hiển nhiên muốn bọn họ. gia nhập là giả, nhân cơ hội kéo Tô Mị nhập bọn mới là thật...

Không thể không nói, hồng nhan họa thủy a...

Tô Mị cau mày, nàng sao có thể không nhận ra mục đích của đám người này là mình? Mở môi thơm nói thẳng:

“Chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua, đối với Linh Dược của các ngươi không có hứng thú...”

“Tô tiên tử nói đùa! Nếu chúng ta dễ tin lời nói của người khác như vậy, cũng không tồn tại đến ngày hôm nay!” Tống công tử hiển nhiên không chấp nhận giải thích của nàng...

Lạc Thần không rãnh đôi co với đám người này, kéo tay Tô Mị muốn rời đi...

Đột ngột...

Vụt...

Một cơn lốc xoáy phá không mà đến, nhắm thẳng vào hai người...

Người ra tay là Tống công tử, tên này là một Phong hệ tu sĩ...

Lạc Thần nhướn mày, trong mắt lấp lóe sát cơ, tốc biến triển khai, kéo theo Tô Mị né tránh đòn công kích...

“Ngươi muốn chết?” Lạc Thần bình tĩnh nhìn kẻ gọi là Tống công tử lên tiếng...

Đám người hơi rùng mình, bị ánh mắt màu trắng kia nhìn chằm chằm, bọn hắn cảm giác như tử thần ghé qua vậy...

Bất quá nhìn lại số lượng đông đảo của mình, cả đám nhao nhao tiến tới, hung hăng nhìn Lạc Thần và Tô Mi...

“Tại hạ chỉ muốn ngăn hai vị rời đi mà thôi!” Tống công tử thấy bên cạnh có đồng minh, lòng tin tăng nhiều, cười nhạt nói...

Lạc Thần triệt để bị chọc giận, ngửa mặt lên trời cười gắn một tiếng... Đánh lén hắn thì có thể tha thứ, nhưng có Tô Mị bên cạnh...

Tốc...

Thân ảnh hắn đột ngột biến mất...

Một lần nữa xuất hiện đã ở phía sau Tống Công Tử...

Thủy Hồng Cước huy động, một cước đạp mạnh...


Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên, chỉ thấy thân thể Tống công tử bay mạnh ra ngoài, xương cốt một chân có dấu hiệu nứt vỡ...

“Làm sao có thể?” Đám người gương mặt ngơ ngác...

Bọn hắn chưa kịp định thần, một âm thanh như tử thần đòi mạng vang vọng trong không gian:

“Giao ra tất cả Thẻ Bài trên người các ngươi, bằng không chết!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.