Lúc Thước Mộng tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trong biệt thự Úy Minh Tuyệt. Y chậm rãi ngồi dậy, thật may, mặc dù rất đau, nhưng không đến mức như lần trước. “Chẳng lẽ chính mình nhanh như vậy mà đã quen bị đàn ông cỡi lên người rồi sao?” Thước Mộng tự giễu. Lúc này, cửa bị đẩy ra, Úy Minh Tuyệt đi đến.
– Ngươi tỉnh rồi? Ta có việc cần đi ra ngoài, ngươi thành thật ở nhà, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn! Tối nay ta sẽ gọi Hình Hòa đến… Còn có, ngươi mới rồi hình như lại bị ta làm bị thương… Ta đã bôi thuốc rồi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi!
Có phải mình đang nghe lầm không? Sao mình có cảm giác dường như vừa mới thấy mặt Úy Minh Tuyệt… đỏ lên? Không thể nào có chuyện đó, nhất định là do mình nhìn lầm rồi! Nhưng mà, hình như mặt mình cũng đang rất nóng… Nhất định là do đắp mền rồi, bây giờ cũng là tháng tư . Nhất định là do đắp mền nên mới nóng như vậy…
– Này, Chủ nhân đang nói chuyện ngươi có nghe không hả? Gan càng lúc càng lớn nhỉ?
Úy Minh Tuyệt lại lạnh lùng nói.
– Dạ, biết rồi!
Mới vừa nhìn thấy hắn đỏ mặt nhất định là ảo giác! Loại người “Băng nhân” như hắn nếu mà biết đỏ mặt, vậy Thước Mộng chẳng thà tin rằng người ôn hòa như anh Hình Hòa cũng có thể đánh người đi.
Sau khi Úy Minh Tuyệt rời đi, Thước Mộng chạy lung tung trong biệt thự mà chán muốn chết. Nói gì nói y cũng ở nơi này mấy ngày rồi, nhưng bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/43174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.