Mấy ngày sau quả thật Úy Minh Tuyệt vẫn không có trở về, Thước Mộng cảm thấy cũng thật là vui vẻ. Thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều, kích động đi đến trường.
– Thước Mộng hả, lâu rồi không thấy bạn đi học!
– Đúng vậy đúng vậy, không có bạn ở đây, cả lớp rất là nhớ bạn đó!
– Thước Mộng bạn bị bệnh gì vậy? Bây giờ đã tốt hơn chưa?
– Thước Mộng, bạn thế nào rồi?
– Thước Mộng…
– Thước Mộng…
Vừa vào lớp còn chưa kịp ngồi xuống, Thước Mộng đã được bạn bè vây quanh ân cần hỏi han. Thước Mộng rất vui, vẫn còn có thể tiếp tục được đi học cùng với mọi người.
– Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không còn vấn đề gì nữa! Mọi người cũng mau về chỗ ngồi đi, sắp vô học rồi!
Thước Mộng ôn hòa khuyên mọi người giải tán. hô— Mọi người đúng là thật nhiệt tình mà.
—
– Thước Mộng! Em ra ngoài một chút đi!
Vừa đến giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm đứng bên ngoài gọi Thước Mộng.
– Chào thầy ạ, có việc gì hả thầy?
– Àh, có người muốn gặp em, cho nên tôi đến gọi… Chào ngài! Tôi đã gọi Thước Mộng đến!
Thầy giáo mỉm cười với người bên cạnh, trời ạ! Sao lại có người dễ nhìn đến như vậy!
Thước Mộng nhìn người bên cạnh thầy giáo, nhất thời kinh ngạc!
– Ông… tại sao ông lại đến trường…
Người trước mắt, dĩ nhiên là kẻ đã vài ngày không thấy mặt: Úy Minh Tuyệt.
– Ha ha, Thước Mộng, nhớ ta rồi sao?
Úy Minh Tuyệt đóng kịch trước mặt giáo viên, giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/43173/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.