Xế chiều, Úy Minh Tuyệt từ trong mộng tỉnh lại, mặc dù bởi vì dục vọng không có cách nào phát tiết làm cho có chút không thoải mái, nhưng tinh thần thì tất nhiên là tốt hơn rất nhiều. Anh mỉm cười vươn tay muốn ôm Thước Mộng vào lòng, nhưng lại chỉ rờ được một khoảng trống không, khoảng trống bên người cũng không còn độ ấm, Úy Minh Tuyệt vội vàng ngồi dậy, xác định Thước Mộng quả thật đã không còn ở trong phòng nữa rồi, tâm tình vốn rất vui vẻ thoáng cái rơi xuống vực sâu. Chẳng lẽ chuyện hồi sáng chỉ là do mình nằm mơ sao? Hay là Thước Mộng sau khi tỉnh lại thì cảm thấy hối hận rồi?
Đang lúc Úy Minh Tuyệt ở trên giường buồn bực, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người theo đó mà lách vào bên trong, tai nghe thấy được tiếng động có người vào, Úy Minh Tuyệt kích động hét lớn:
– Đừng quấy rầy tôi, đi ra ngoài cho tôi, tôi không gọi thì không được phép tiến vào.
Người kia tựa hồ lại càng hoảng sợ, run rẩy buông mâm thức ăn lớn trong tay xuống, hồi lâu mở miệng nói:
– Em… em sợ anh đói bụng nên chuẩn bị cho anh chút thức ăn… Bây giờ em đi, anh, anh nhớ ăn một chút…
Nghe được âm thanh quen thuộc, Úy Minh Tuyệt tâm tình liền trở nên tốt đẹp, vội vàng nhảy xuống giường ôm chầm lấy Thước Mộng từ phía sau, hôn lên cái cổ trắng mền của y:
– Lúc tỉnh lại không nhìn thấy em đâu cả, anh còn tưởng rằng em bỏ đi, may quá em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-dich-nhu-tinh/2899359/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.