Chương trước
Chương sau
Hình Hòa vội vàng nhào tới trước đỡ lấy Úy Minh Tuyệt, sửng sốt nhìn Thước Mộng:

– Thước Mộng, mau lại giúp anh một tay đi, đỡ Úy Minh Tuyệt về phòng nhanh.

Lúc này Thước Mộng mới phản ứng lại được, nhịn xuống một bụng đầy câu hỏi, cùng Hình Hòa cố sức đem Úy Minh Tuyệt dìu về phòng.

Sau khi đỡ Úy Minh Tuyệt nằm ngay ngắn lên giường, Thước Mộng vẻ mặt khó hiểu nhìn Hình Hòa:

– Anh Hình Hòa, Tuyệt… anh ấy làm sao vậy?

Tại sao lại đột nhiên bị ngất chứ, thân thể của anh không phải lúc nào cũng tốt lắm sao?

Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt một chút, thở dài, nhìn về Thước Mộng:

– Từ lúc em đi rồi, Minh Tuyệt chẳng khi nào chú ý đến chuyện ăn uống, cũng chẳng chịu nghỉ ngơi, cho dù là người sắt cũng chẳng chịu được chứ đừng nói tới anh ta… Hai ngày trước đã bị ngất rồi, mấy ngày nay bị nằm bẹp trên giường nhưng chẳng chịu ngưng công việc lại…

– Tại, tại sao? Tại sao lại không chịu ăn uống hay nghỉ ngơi chứ? Anh…

Anh chóng mặt sao, tại sao lại muốn ép thân ép xác mình như vậy chứ?

– Em còn không hiểu sao?

Hình Hòa nhìn chằm chằm vào Thước Mộng,

– Anh không hiểu tại sao em lúc nãy lại muốn tuyệt tình với Minh Tuyệt, anh cũng không biết lúc em bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Minh Tuyệt lúc nào cũng quan tâm đến em, em tại sao lại nói ra những lời làm anh ấy thương tâm đến như vậy?

– Em, em…

Thước Mộng có chút áy náy không nói thành lời,

– Nhưng mà, nếu anh ta thật sự quan tâm đến em, tại sao lúc đầu lại muốn đuổi em đi, tại sao trong điện thoại lại nói như vậy.

Nghĩ đến hành vi của Úy Minh Tuyệt, Thước Mộng lại thấy nổi giận:

– Anh Hình Hòa căn bản là không biết gì cả, kì thật trong lòng anh ta, em chỉ là một công cụ cho anh ta phát tiết trừ nợ mà thôi, khi nào chơi chán thì quẳng đi như ném một món đồ!

Thước Mộng nói như vậy nhưng trong lòng lại đau như dao cắt, hốc mắt cũng dần đỏ hồng lên.

– Em nói bậy bạ gì đó hả? Minh Tuyệt tại sao lại đem em ra làm đồ chơi chứ? Anh ấy có bao nhiêu quan tâm đến em chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?

Thước Mộng chán nản lắc đầu, y sao lại không nghĩ đến chuyện này chứ, chính tai mình đã nghe được mà, chẳng lẽ là giả sao? Thước Mộng cười khổ thoáng nhìn qua Úy Minh Tuyệt đang mê man,

– Anh Hình Hòa, em đi… Gặp lại sau!

Nói xong xoay người muốn bỏ đi.

Hình Hòa vội vàng kéo Thước Mộng lại:

– Em tại sao lại muốn bỏ đi? Em với Minh Tuyệt đã hiểu lầm gì, chẳng lẽ em không muốn làm cho rõ sao?

Thước Mộng lắc đầu, tránh tay của Hình Hòa, đi ra cửa, tay vừa mới đặt lên nắm cửa bên tai lại vọng tới tiếng Úy Minh Tuyệt nói trong cơn mê sảng:

– Mộng, anh yêu em, thật sự rất yêu em… Xin lỗi, anh cuối cùng vẫn làm cho em phải khóc… Mộng, đừng về với cha em, ở lại bên cạnh anh, đừng rời xa anh, Mộng… Mộng, anh rất nhớ em…

Sau đó chỉ còn lại im lặng…

Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt trong giấc ngủ sâu, nói:

– Em vẫn cảm thấy anh ấy không cần em sao? Nếu như không cần em thì tại sao trong mơ cũng chỉ gọi tên em? Em có thể giải thích cho anh một chút không, anh thấy rất kì cục đó!

Thước Mộng không nói gì, một tay gắt gao cầm lấy nắm cửa, đầu gục xuống tựa vào đó, nước mắt lại trào ra, một tay bịt lấy miệng mình hung hăng cắn xuống, muốn đem tất cả nước mắt đè xuống. Rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn ra, theo khóe mắt chảy dài xuống dưới.

– Nếu như anh ta thật sự quan tâm đến em, vậy tại sao lại còn nói những lời tổn thương em chứ?

– Thước Mộng, nếu như anh là em, anh sẽ đợi anh ấy tỉnh lại để hỏi cho ra, mà không phải ôm một bụng hoài nghi bỏ đi như vậy. Thước Mộng, em phải tin anh, càng phải tin tưởng vào Minh Tuyệt!

Hình Hòa kéo Thước Mộng lại bên giường, ấn lên bờ vai y, giống như là muốn truyền cho y sức lực,

– Ở đây đợi Minh Tuyệt tỉnh lại, rồi hỏi anh ấy cho rõ, được không? Anh nghĩ, đợi anh ấy tỉnh lại sẽ cho em câu trả lời thuyết phục.



Thước Mộng ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn người làm cho mình vừa yêu vừa hận này. Y xoa xoa lên khuôn mặt tuấn lãng của Úy Minh Tuyệt, muốn vuốt ve nếp nhăn giữa hai chân mày anh.

– Tại sao ngay cả ngủ say vẫn phải cau mày như vậy? Giống như là rất không hài lòng vậy đó?

– Mộng, đừng đi mà… Đừng rời khỏi anh…

Úy Minh Tuyệt vẫn không ngừng nói mớ, tay cũng quơ lung tung, giống như phải chụp lấy cái gì đó, Thước Mộng vội vàng nắm lấy tay Úy Minh tuyệt, trong chốc lát, Úy Minh Tuyệt liền bình tĩnh lại, tiếp tục ngủ vùi.

Thước Mộng nắm lấy hai tay Úy Minh Tuyệt, đem ra đùa nghịch trong tay mình. Hai tay Úy Minh Tuyệt rất to, ấm áp, khi cầm lấy có cảm giác thật an toàn, trước kia Thước Mộng rất thích cảm giác được Úy Minh Tuyệt nắm tay, còn tưởng rằng cả đời này cũng chẳng tách ra.

– Anh rốt cuộc câu nói nào mới là thật đây? Nếu anh thích em tại sao lại nói những lời khiến em phải thương tâm trong điện thoại? Nhưng nếu anh không thích em tại sao trong mơ lúc nào cũng gọi tên em? Tuyệt, rốt cuộc em phải tin vào câu nói nào của anh đây? Em có nên ở lại hay không? Tuyệt, em khó nghĩ quá…

Thước Mộng hôn nhẹ lên đầu ngón tay của Úy Minh Tuyệt, nghĩ đến tất cả những chuyện không vui trước đây, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Y vùi mặt vào lòng bàn tay Úy Minh Tuyệt,

– Đều tại anh, tại anh biến em trở thành kì quặc như vậy, giống như là con gái lúc nào cũng khóc lóc. Khi còn nhỏ cho dù cha có ngược đãi em thế nào em cũng không khóc, nhưng mà chỉ cần dính dáng tới anh, nước mắt lại giống như đập nước bị vỡ, lúc nào cũng chảy ra… Anh là tên vô lại, vô lại!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.